"Vậy à, ta không hứng thú nghe!" Lý Thu Thủy liếc mắt sang mỉm cười với Vu Hành Vân rồi kiên quyết cự tuyệt lời mời của Thương Hải.
"Thương Hải, không sao đâu..." Vu Hành Vân nở nụ cười thánh thiện mê người khiến Lý Thu Thủy thiếu chút nữa không cầm được lòng mình. Lý Thu Thủy lẳng lặng suy tính, cân nhắc và quyết định là sẽ không phát giận vào lúc này mà sẽ làm cho Vu Hành Vân và Thương Hải tách khỏi nhau mới tốt.
"Ai, tuy rằng ta không có hứng thú nghe khúc, nhưng ta lại muốn cùng sư tỷ hợp tấu một khúc." Lý Thu Thủy ngầm ra ám hiệu với muội muội Thương Hải, ý bảo nàng không cần cùng bọn họ đàn đâu
"Muội muội, chi bằng ngươi múa một điệu trợ hứng đi!" Lý Thương Hải như thế nào lại không biết tỷ tỷ của mình đối sư sư tỷ là có dị tâm, kể ra cũng may mắn, phái Thiên Sơn vốn thập phần tùy tính thế nên căn bản không cần quan tâm ánh mắt của phàm trần thế tục là như thế nào.
"Được thôi, dù sao ba người chúng ta thật lâu chưa hảo hảo tụ họp."
Vu Hành Vân và Lý Thu Thủy cùng khảy đàn, còn Lý Thương Hải múa theo khúc nhạc, cảnh tượng giống như ở cõi bồng lai. Vu Hành Vân cùng Lý Thu Thủy vừa khảy đàn, vừa chẳng quên thỉnh thoảng nhìn nhau nở nụ cười, song phương phối hợp thập phần ăn ý.
"Thì ra các ngươi đều ở trong này a!" Âm thanh này truyền tới tai Lý Thu Thủy thật không dễ nghe, chính là Vô Nhai Tử ở phía sau đang tiến gần đến.
"Sư huynh, ngươi không có việc gì mà tới đây làm chi?" Lý Thu Thủy nghiến răng nghiến lợi nói, thế nhưng khi gặp sư phụ Tiêu Dao Tử nàng lại lập tức biến thành nhu thuận nói."Sư phụ, người tới rồi ư? Có phải người nhớ sư tỷ lắm không, dù sao đã mười năm người không gặp nàng rồi!"
"Thu Thủy sư muội, không được vô lễ như thế!" Vu Hành Vân vốn rất tôn trọng sư phụ Tiêu Dao Tử của mình, nên lập tức nhắc khẽ Lý Thu Thủy.
"Vẫn là Tiểu Vân Nhi của ta ngoan nhất a..." Tiêu Dao Tử nói lời sủng nịnh khiến cả bốn đồ nhi của hắn đều nổi cả da gà.
"Sư phụ lại làm đồ nhi nở phồng cả mũi rồi!" Vu Hành Vân chịu không nổi, sợ Tiêu Dao Tử lại tiếp tục nói sẽ lộ ra bản tính. Lý Thu Thủy đứng một bên vẫn còn khiếp sợ, nàng không thể ngờ vị sư phụ luôn luôn ôn hòa lại có thể nói ra những lời sởn tóc gáy như thể (Vu Hành Vân: lúc này là chính Thu Thủy muội tự nghĩ, ta chưa hề nói với nàng gì cả...).
"Được rồi, ta nói vào chuyện chính đi!" Tiêu Dao Tử vốn thương yêu Vu Hành Vân nhất trong bốn đệ tử, hắn muốn để nàng đi lại trên giang hồ và đem võ công tinh phong huyết vũ mười năm nay ra thể hiện nên quyết định cho cả bốn đệ tử xuống núi học hỏi thêm
"Ta nghĩ đã tới lúc nên cho các ngươi xuống núi đi lại một phen!" Những lời này vừa nói ra, người