"Thu Thủy..."
Sáng sớm Vu Hành Vân liền đi tới phòng của Lý Thu Thủy để kêu nàng rời giường. Bởi vì hôm nay có chuyện trọng yếu phải làm cũng không thể nào giống như bình thường lười nhác.
Chính là Vu Hành Vân gõ cánh cửa nửa ngày cũng không thấy Lý Thu Thủy mở cửa ra. Chính vì thế liền đẩy cửa đi vào, chỉ thấy bên cạnh giường rơi rụng hỗn độn vài món quần áo, Vu Hành Vân cũng không tức giận cái gì, chỉ có thể gắng giữ bình tĩnh chận rãi nhấc màn lên
Nhìn thấy trước mắt hình ảnh làm người ta tan nát cõi lòng, Vu Hành Vân không thể tin được chuyện mình dự đoán lại có thể thành sự thực. Ngày hôm qua người nọ còn ở bên cạnh nàng, hoan thanh tiếu ngữ mà nói " Ta là của mình ngươi...." Mà hôm nay.... Tình cảnh này thật sự rất khó làm cho nàng tin tưởng lời thề đó được
"A... Đầu thật nhức..." Lý Thu Thủy dần dần tỉnh lại, lại phát hiện mình xích lõa trên giường. Còn đứng dưới giường chỉ thấy Vu Hành Vân lăng lăng nhìn mình, nàng lên tiếng cười nói " Hành Vân, hôm nay sao đến gọi ta sớm như vậy?!"
Nhìn Lý Thu Thủy khuôn mặt tươi cười một chút cũng không biết hối cải, Vu Hành Vân hung hăng cho nàng một bạt tai, nước mắt rơi xuống
" Đây là lần đầu tiên.... Cũng như là lần cuối cùng ta đánh ngươi!! Lý Thu Thủy, từ nay về sau.... Chúng ta.... Ân đoạn nghĩa tuyệt!!!"
Vu Hành Vân thanh âm như bị áp lực nói ra bốn chữ cuối cùng đó, Vu Hành Vân khóe miệng cũng chảy ra tơ máu, chậm rãi chảy xuống
" Hành Vân!! Vì cái gì.....?" Lý Thu Thủy bị bàn tay này đánh đến sém ngất xỉu, chỉ nhìn thấy tóc Vu Hành Vân trong nháy mắt liền biến thành màu trắng, sau đó liền biến mất khỏi tầm mắt nàng
"Vì cái gì?"
Lý Thu Thủy lúc này mới nhìn thấy người nằm kế bên mình, nàng tối qua lại ngủ cùng với A Thanh sao?! " Không.... Ta nhất định phải giải thích rõ cho Hành Vân biết!!"
Lý Thu Thủy rất nhanh mà mặc quần áo tử tế, bỏ lại A Thanh vừa mới tỉnh lại kia, nhanh chóng đuổi theo Vu Hành Vân.
" Hành Vân!! Nàng ở chỗ nào?! Nàng nghe ta giải thích được không?!" vô luận Lý Thu Thủy kêu gọi như thế nào, vẫn không thể tìm thấy thân ảnh của Vu Hành Vân " Nàng thật sự không cần Thu Thủy sao?! Hành Vân....."
"Lý... Vân cô nương đi rồi sao?" A Thanh hơn nữa ngày mới đuổi theo kịp Lý Thu Thủy, nhìn thấy nàng vẻ mặt bộ dáng đau lòng liền khó chịu hết sức. Giống như thật sự chia sẽ thống khổ với nàng, càng không biết nên làm gì cho tốt
A Thanh chậm rãi tới gần Lý Thu Thủy, vỗ vỗ bả vai của nàng: "Không cần thương tâm , được không? Vân cô nương nhất định sẽ trở về!"
"Ba" một tiếng, cánh tay A Thanh bị Lý Thu Thủy đánh bay, tiếp theo là thanh âm lạnh lùng truyền tới
" Ngươi tránh ra cho ta!! đều là vì ngươi.... Nếu không phải ngươi... Hành Vân sẽ không rời khỏi ta. Ngươi cút đi!! Cút!! Ta không bao giờ .... Muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!!"
Lý Thu Thủy như rống lên, đã không còn Hành Vân, lòng của nàng cho dù có tức giận cũng đã muộn. Lý Thu Thủy thân hình chợt lóe, người liền bay cách xa mấy chục thước. Chỉ để lại A Thanh đừng tại