Trần Nguyên đối với Sở Ninh Lan đi tới, chắp tay cười nói: “Sở tiên tử, không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy liền gặp lại.”
Đối với nữ tử này, hắn không có ý tưởng gì.
Từ quan sát của hắn khi nàng tiến vào đại sảnh, nàng có cách cư xử lạnh lùng, từ chối giao thiệp với người ngoài, cho người khác cảm giác lạnh nhạt.
Điểm này biểu hiện không khác biệt nhiều so với Đại Khí Vận giả Thượng Quan Hà Dung.
Kỳ thực, Trần Nguyên không biết rằng, cùng là biểu hiện cự tuyệt với người xa lạ, thế nhưng bản chất và nguyên do giữa Sở Ninh Lan và Thượng Quan Hà Dung là khác biệt với nhau.
Sở Ninh Lan không phải thật sự lạnh nhạt mà nhiều hơn biểu hiện ra cho người ngoài xem.
Nàng đối với người ngoài cự tuyệt, chẳng qua đến từ tâm lý chống cự.
Nguyên do cho điều này không nằm ngoài thân phận, địa vị, thiên phú cùng với những trải nghiệm trong quá khứ của nàng.
Mà Thượng Quan Hà Dung là chân thật lạnh lùng.
Nàng cự tuyệt người không phải do bản thân hay tâm ý muốn vậy mà là bản chất của nàng chính là như thế.
Nàng từ chối tiếp xúc hay giao hảo quá nhiều người, con người của nàng càng giống hơn một kẻ lang thang cô độc, trong lòng chứa đầy tâm sư nhưng không cho phép lộ một tia ra ngoài.
Để nàng đồng ý tham gia yến tiệc, Lưu Thái Hòa hao tốn công phu cùng đại giới không nhỏ.
Sở Ninh Lan gật đầu đáp lại: “Tiểu nữ cũng không nghĩ đến, chúng ta nhanh như vậy liền gặp lại.”
Quá nửa số thiên kiêu quăng ánh mắt hâm mộ về phía Trần Nguyên.
Bọn hắn không nghĩ ra, vị này lại có quan hệ với Sở gia tuyệt thế thiên kiêu.
Lưu Thái Hà kéo Trần Nguyên sang một bên, nghi ngờ: “Trần huynh, huynh quen biết với Sở tiên tử?”
Tào Uyển Nhu cũng nhẹ giọng hỏi Sở Ninh Lan: “Sở tiên tử nhận biết vị kia sư đệ?”
Nàng là thật bất ngờ.
Sở Ninh Lan đến Thái Linh học viện bất quá mới mấy ngày, nhanh như vậy liền có người quen? Điều này không hợp thói thường nha, không giống cách cư xử của nàng.
Bất quá, Tào Uyển Nhu len lén đánh giá Trần Nguyên.
Tam phẩm tầng hai.
Tân sinh mà đạt được như vậy tu vi, quả thực không tầm thường.
Mà đáp lại câu hỏi của hai người bọn họ… Trần Nguyên lắc đầu, Sở Ninh Lan gật đầu.
“Như vậy là sao?” Lưu Thái Hòa nghi ngờ.
“Cũng không tính là quen biết.” Trần Nguyên nói.
Thế rồi, hắn đem chuyện gặp được Sở Ninh Lan một lượt kể lại cho đối phương.
Giao tình giữa hai người chỉ tính là sơ gặp, coi như là biết mặt, nhưng còn xa chưa đến độ quen thuộc.
Lưu Thái Hòa gật đầu xem như đã hiểu.
Đối với sự gia nhập của Sở Ninh Lan, Tào Uyển Nhu cùng Triệu Thanh Thanh, không có một ai phản đối.
Cấp bậc nhận vật này, so với bọn hắn mấy tên tân sinh có hàm lượng nhiều lắm, bọn hắn ngày thường cầu còn không đến, hiện tại sao dám chối từ?
Cũng không biết có phải hay không bởi sự gia nhập của ba vị sư tỷ, giao lưu hội trở nên sôi động hẳn lên.
Rất nhiều vị thiên kiêu lại một lần nữa đứng lên, trình bày lại tâm đắc tu hành, pháp thuật, đạo thuật, võ kỹ của bản thân, so với lần trình bày trước đó còn kỹ lưỡng, sâu sắc hơn nhiều.
Sở Ninh Lan, Tào Uyển Nhu cùng Triệu Thanh Thanh cũng không tàng tư.
Ba vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, với tư cách là người đi trước, đều hào phóng chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, lại sẵn sàng chỉ ra khuyết điểm của đám tân sinh.
Những tân sinh nhận được chỉ dạy của bọn họ đều cảm kích không thôi, thu hoạch không nhỏ chút nào.
Duy nhất để cho đám người tiếc nuối là cảnh giới của ba người Sở Ninh Lan có cao một chút, thấp nhất đều đã tiếp cận Tam phẩm hậu kỳ, thời gian tu hành càng là nhiều gấp mấy lần nhóm tân sinh, bọn hắn chia sẻ tâm đắc tu hành, không phải ai cũng có thể theo kịp.
Ngược lại chỉ có mấy vị tân sinh niên kỷ lớn một chút, đã bước vào Tam phẩm là có thu hoạch lớn.
Trong suốt quá trình này, Sở Ninh Lan vị trí tọa hạ ngay sát bên Trần Nguyên, đồng thời, nàng luôn luôn có khuynh hướng thỉnh giáo hắn tu hành cảm ngộ.
Điều này để cho rất nhiều người ghé mắt nhìn xem, trong lòng nồng nặc hâm mộ.
Có mấy người không ưa thích đạt được mỹ nhân tuyệt sắc hướng về?
Bất quá, bọn hắn có thể hiểu.
Trước không nói hai người từng gặp qua, bản thân Trần Nguyên niên kỷ thấp, nhưng tu vi không kém chút nào, thiên tư so với Sở Ninh Lan e rằng còn mạnh hơn một mảng lớn.
Đây có thể coi là thiên tài hấp dẫn lẫn nhau đi.
Chỉ có Tào Uyển Nhu cùng Triệu Thanh Thanh khi biết Trần Nguyên niên kỷ chưa tròn hai mươi, tu vi đã vào Tam phẩm tầng hai, các nàng đều kinh hãi không thôi.
Trước đó các nàng từng nghe lời đồn, tân sinh năm nay ra mấy tên yêu nghiệt.
Chỉ là dạng này lời đồn, lần chiêu sinh nào cũng xuất hiện, bản thân các nàng là đệ tử thân truyền, ở đâu ra nhiều thời gian như vậy đi chứng thực dạng này đồn thổi.
Có thể các nàng nghĩ không ra, hắn so với lời đồn còn kinh khủng hơn.
Cấp bậc này yêu nghiệt, các nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Sở Ninh Lan từ đầu đến cuối không để tâm người khác nghĩ gì.
Ấn tượng của nàng đối với Trần Nguyên không tệ.
Hắn khiến cho nàng phải chú ý.
Nhưng càng quan trọng hơn, lời hắn nói ẩn chứa rất nhiều cảm ngộ, thậm chí so với Tào Uyển Nhu còn huyền ảo hơn nhiều lắm, đối với việc tu hành của nàng cực kỳ có ích.
Không có cách, bản thân Trần Nguyên gia tăng tu vi bằng cách cảm ngộ, cảm ngộ thiên địa, cảm ngộ vô số kinh thư, cảm ngộ qua cả sự vật, hiện tượng và sinh linh.
Tu vi thực sự của hắn cao hơn đám người ở đây nhiều lắm, hắn chỉ tùy ý lộ ra một chút, đối với nhóm người cũng vô cùng có lợi.
Trước đó nhóm người Lưu Thái Hòa không có phát giác, chẳng qua là bọn hắn đạo hạnh chưa đủ mà thôi.
Sở Ninh Lan ngộ tính cao hơn bọn hắn qua nhiều, tu vi cũng dẫn trước một mảng lớn, tự nhiên nhìn ra đồ vật cũng khác biệt.
Quá trình giao lưu tiếp tục kéo dài một canh giờ nữa.
Khi cảm thấy mọi người đều có thu hoạch, gương mặt tràn đầy thỏa mãn, Lưu Thái Hòa mới nói: “Thời gian không sai biệt lắm.
Giao lưu hội đến đây là dừng.
Nếu như các vị sư tỷ, các vị đạo hữu, tiên tử vẫn còn thắc mắc muốn giải đáp, có thể đợi ngày sau có cơ hội hoặc trực tiếp liên hệ người tương ứng.”
Dừng tạm, ánh mắt hắn quét qua một vòng: “Thời gian còn lại cho đến trước khi mặt trời lặn không nhiều, là thời điểm trao đổi hội mở ra.”
Những người không có ý kiến gì.
Cái gọi là trao đổi hội, ý nghĩa như tên gọi, từng người sẽ mang ra bảo vật của mình, đưa ra yêu cầu bảo vật muốn trao đổi.
Nếu đạt được sự đồng thuận của hai bên thì cuộc trao đổi diễn ra.
Tất cả mọi người sắc mặt như thường, dường như đã dự liệu trước điều này.
Một số người đã bắt đầu rục rịch, ngón tay sờ lên nhẫn trữ vật, dường như lúc nào cũng sẵn sàng đi lên.
Trên thực tế, trao đổi hội là tập tục phổ biến trong giới tu sĩ.
Đặc biệt là những cuộc giao lưu chừng hai, ba mươi người trở xuống, một cuộc trao đổi hội gần như chắc chắn sẽ được tổ chức tại sau cùng.
Đừng nên nhìn những vị thiên kiêu có mặt ở đây xuất thân bất phàm, tài nguyên đầy đủ mà cho rằng bọn hắn không mặn mà gì với những dịp trao đổi hội