Thoáng kinh ngạc qua đi trong chốc lát, Dương Ly Tình đối với sự kiện sư tôn nàng được điều chuyển về nội viện không còn nhiều như vậy ngoài ý muốn.
Nói chính xác, theo sư tôn nàng đột phá tơi Lục phẩm Chân quân, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Thái Linh học viện là thế lực đỉnh cấp của Nam Hoàng vực, thế lực bao phủ lên toàn bộ hai mươi Châu, sức ảnh hưởng phân bố rộng khắp địa vực, tự nhiên số lượng đạo sư, nhân viên nhiều vô số kể.
Thân là tổ chức lớn đến như vậy, quản lý nhân sự là không thể nào lỏng lẻo.
Có lẽ, Tứ phẩm Thượng nhân, Ngũ phẩm Chân nhân là không thể nào để cho nội viện chân chính coi trọng.
Thế nhưng, Lục phẩm Chân quân lại là một khái niệm hoàn toàn khác.
Ở cái thời đại mà Thất phẩm Tổn giả ẩn thế không ra và gần như đã đi vào truyền thuyết trong mắt công chúng, Lục phẩm Chân quân chính là đỉnh tiêm sức chiến đấu.
Đối với nhân vật mang sức ảnh hưởng đỉnh tiêm như vậy, nội viện không thể không cân nhắc việc sắp xếp.
Tại mỗi Châu, mỗi chi nhánh, Ngũ phẩm Chân nhân có thể có được số lượng dao động tương đối lớn, thế nhưng Lục phẩm Chân quân loại nhân vật này thông thường không thể chênh lệch so với định mức sắp xếp.
Nguyên nhân đơn giản vô cùng.
Lục phẩm Chân quân quá mạnh.
Loại nhân vật này tồn tại, trực tiếp ảnh hưởng cán cân cân bằng quyền lực tại khu vực địa phương.
Thái Linh học viện là thế lực ngoại lai, các thế lực nội bộ mỗi Châu sẽ không muốn nhìn thấy người ngoài chèn ép bọn hắn một đầu.
Đây là sự ăn ý không nói nên lời giữa nhiều phe.
Một lý do khác là sự phân phối tài nguyên.
Tài nguyên không trống rỗng sinh ra.
Hoặc, nó từ bản thân chi nhánh học viện khai thác ra đến, hoặc nó được vận chuyển đến từ nội viện.
Căn cứ vào khu vực, tầm ảnh hưởng, quy mô cùng chất lượng mỗi chi nhánh, nội viện phân phối tài nguyên đến mỗi Châu theo tỷ lệ nhất định và con số này thường không thay đổi nhiều.
Mỗi Châu tình huống khác biệt và thường đã hình thành tình thế ổn định, cân bằng giữa các thế lực, cho nên năng xuất sản sinh ra tài nguyên không biến động lớn theo thời gian dài.
Cứ như thế, chi nhánh học viện thêm ra một vị Chân quân mới, tài nguyên duy trì vị Chân quân đó tu luyện trở thành gánh nặng trên toàn bộ chi nhánh.
Xét đến lợi ích lâu dài, đây không phải là sự kiện tốt.
Cân nhắc tại mọi mặt, Thái Linh học viện quản lý Lục phẩm Chân quân đạo sư vô cùng chặt chẽ.
Chỉ cần là học sinh, biết đến một chút nội tình, sẽ không ngạc nhiên trước quyết định của nội viện.
Để cho Dương Ly Tình kinh ngạc hơn là sư tôn nàng trì hoãn lệnh điều chuyển của nội viện dòng dã mười năm trời.
Điều này mới đáng ngạc nhiên.
Lệnh từ nội viện, không phải dễ dàng như vậy chống lại và thường yêu cầu thực hiện càng sớm càng tốt.
Chẳng có bao nhiêu đạo sư dám chậm chễ nội viện điều lệnh.
Băng Ngọc Chân quân không có bao nhiêu để tâm tới điều này.
Nàng từ đầu đến cuối nhàm chán chẳng ngó ngàng gì tới, cũng không có ý định giải thích thêm điều gì.
Linh Thuần Phong tại một bên thấy vậy, bèn âm thầm truyền âm, giải thích cho Dương Ly Tình: “Sư muội, ngươi khả năng không biết.
Những năm này sư tôn luôn tìm lý do trì hoãn lệnh điều động của nội viện là vì sư muội ngươi.”
“Vì ta?” Dương Ly Tình kinh nghi.
“Đúng thế.” Linh Thuần Phong đáp lại: “Năm đó sư muội rời đi về sau, sư tôn vẫn luôn trông mong sư muội.
Người nội tâm kiêu ngạo, lại trở ngại học viện, cho nên từ trước đến nay chưa từng chủ động liên lạc qua sư muội.
Sư tôn càng không biết ngươi trong những năm này chịu dày vò nhiều đến như thế.
Người vốn tưởng rằng sư muội trở về làm một cái an nhàn gia tộc lão tổ tông, cho nên sư tôn quyết định âm thầm ở lại Tô Châu, coi như là tưởng niệm đến sư muội.
Bất quá hiện tại sư muội ngươi đã quay trở về, như thế sư tôn không còn vướng bận, tự nhiên là không có lý do trì hoãn điều lệnh của nội viện.”
Dương Ly Tình cảm động không nói nên lời, nàng nhìn thoáng qua vị mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành đối diện, nội tâm từng trận, từng trận cảm xúc đánh tới.
Băng Ngọc Chân quân trực tiếp khoát tay.
Lấy nàng Lục phẩm tu vi, làm sao không phát hiện ra hai tên đệ tử đang truyền âm giao lưu.
Nàng không có xen vào.
Tính cách kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng nói ra những lời Linh Thuần Phong nói ra vừa rồi.
Có đôi khi, nàng cần người thổ lộ thay tâm tình.
Đây là nàng ngầm chấp nhận.
Giây lát yên lặng thoáng chốc mà qua.
Băng Ngọc Chân quân một lần nữa mở miệng, thanh âm không có bao nhiêu chập trùng: “Việc chính sự thứ hai, liên quan đến vi sư rời đi hai tháng vừa rồi … “
Kế tiếp, Băng Ngọc Chân quân giảng thuật cho hai tên đệ tử nghe về thông đạo đột ngột mở ra hướng về thế giới khác.
Nội dung trên cơ bản không khác biệt so với những gì Thanh La báo cáo với Công Tôn Hoằng.
Có chăng chênh lệch chỉ là thông tin càng thêm chi tiết, càng thêm tường tận.
Không có gì khó hiểu.
Thái Linh học viện là thế lực đỉnh cấp, sừng sừng không biết qua bao nhiêu vạn năm, Tô Châu xảy ra đại sư như thế, học viện là một trong những thế lực đầu tiên can thiệp vào.
Băng Ngọc Chân quân lại là Lục phẩm, tu vi cao nhất một nhóm có thể điều động kia, tự nhiên nàng quyền hạn thông tin cũng là cao nhất.
Qua chừng hai khắc đồng đồ giảng giải kỹ càng, Băng Ngọc Chân quân đậy nắp kết luận:
“Chúng ta đều đã xác nhận qua, cả thảy ba thông đạo đều thông hướng đến một thế giới, chỉ là ba vị trí liên thông không cùng nằm tại một chỗ, khoảng cách mười phần xa xôi.
Chúng ta cũng chưa từng xác định được nguyên nhân thông đạo hình thành.
Chúng chỉ đột nhiên xuất hiện tại đó như thể đã tồn tại từ lâu rồi vậy.
Hơn nữa, số lượng hung thú theo từ thông đạo tràn sang thế giới của chúng ta lần đầu không nhỏ, tựa như chúng đã biết trước về sự xuất hiện của thông đạo và tập kết trước đó.
Bất quá, hung thú tràn sang thực lực không mạnh, chúng nhanh chóng bị các thế lực vừa và nhỏ tại địa phương trấn áp, thiệt hại vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Chúng ta cử người tiến về phía bên kia thông đạo, phát hiện một sự thật kinh người,thé giới đó không tồn tại sinh linh trí tuệ cao, chí ít là chưa từng phát hiện.
Điều này rất có lợi.
Thế giới đó tài nguyên giàu có vô cùng, cơ duyên nhiều không đếm xuể.
Từ tin tình báo do người của chúng ta truyền đạt về, bất kể nồng độ linh khí, dược tài, khoáng sản, linh quả,...!đều vượt xa thế giới của chúng ta.
Rất nhiều đạo sư suy đoán, bởi vì không có sinh linh trí tuệ cao khai thác, cho nên tài nguyên thế giới đó không bị hao mòn.”
Nói đến đây, nàng dừng tạm, nhìn về phía mấy Dương Ly Tình, nghiêm túc nói ra:
“Ly Tình, đây cũng chính là cơ duyên cho con.”
“Cho đồ nhi?” Dương Ly Tình kinh ngạc.
Băng Ngọc Chân quân nghiêm nghị gật đầu: “Thức tỉnh Linh thể, thiên phú của con đã đứng hàng thiên tài.
Bất quá, tài nguyên một chuyện vẫn là thứ khiến ta băn khoăn.
Lấy ta Lục phẩm Chân quân tu vi, có thể nuôi con đến Lục phẩm không phải vấn đề gì.”
Ngừng tạm, nàng nói tiếp: “ Thế nhưng, tốc độ cung cấp tài nguyên sẽ không nhanh, số lượng không quá sung túc, càng đừng nói đến cao giai Linh dược, Đan dược như Thập Niên đan.
Đối với con mà nói là sẽ làm chậm đáng kể tiềm lực vốn có.
Như thế thua thiệt cho con.
Mà thông đạo này vừa vặn xuất hiện kịp lúc.
Lấy tài nguyên từ thế giới bên kia, con sẽ không cần lo lắng vấn đề này.”
Dương Ly Tình ngây người ra một lúc, gian nan tiêu hóa thông tin này.
Vậy ra, sư tôn nàng tính toán đưa nàng đến một thế giới khác khai thác tài nguyên? Còn là nơi vô cùng giàu có loại kia?
Trong lúc nhất thời, nàng có chút không biết phải làm sao.
Có hưng phấn, có vui mừng, lại có lo lắng.
Trầm ngâm một lát, nàng cẩn thận hỏi: “Sư tôn, ngài để cho đồ nhi khi nào đi qua?”
Băng Ngọc Chân quân đáp: “Sẽ, nhưng không phải trong hiện tại.” Nàng giải thích: “Thông đạo hiện tại còn chưa ổn định, nhiều nhất chỉ có thể để Nhị phẩm sơ kỳ tiểu tu sĩ đi qua, diện tích khu vực thăm dò cũng không rộng, thông tin tình báo về thế giới còn hạn chế.
Thái Linh học viện cùng các thế lực đỉnh cấp của Tô Châu đang liên hợp với nhau, tìm cách gia cố thông đạo.
Thế nhưng tốc độ cũng không nhanh.
Ít thì cần năm năm, lâu có thể đến mười năm, thông đạo nối liền hai thế giới mới có thể đảm bảo cho Tam phẩm tu sĩ an toàn vượt qua.
Tiếp đó, lại cần chờ hai, ba năm nữa, chúng ta phái trinh sát chuyên nghiệp thăm dò tình huống.
Kế đến mới đến lượt đám đệ tử trẻ tuổi các con có cơ hội trổ tài.”
Dương Ly Tình như có điều suy nghĩ, hỏi: “Nói như vậy, bên ngoài Thái Linh học viện còn có đệ tử trẻ tuổi khác cũng đi qua?”
Băng Ngọc