Trần nguyên cảm nhận ba động linh lực đến từ nữ tử đẹp tựa thiên tiên giữa sân. thật quen thuộc. n. chính là linh lực ba động mà hắn cảm nhận được trước khi tiến vào viên minh thành mấy ngày.
không chỉ có thế, hắn nhận ra người trước mắt. nàng chính là người mà hắn nhường cho cơ duyên, khinh vũ kiếm pháp, lữ như yên.
nàng đứng tại đó, mặc cho làn gió đêm lạnh thôi bay ba nghìn tóc đen, tà áo thanh nhạt nhè nhẹ phất phơ, bó sát vào vóc người đẹp mê hồn không ngôn ngữ nào tả nổi. ánh mắt nàng nhìn chăm chú đến ba kẻ đã bao vây tòa tiểu viện, không một giây phút nào buông lỏng.
một kẻ đứng trước cổng, hai tên còn lại khóa chặt trên tường hoa, chặn lại mọi lối đi của nàng. trên người ba kẻ này tản mát ra loại khí tức ô uế, hôi thối khiến cho người ta chán ghét vô cùng.
“đến đây thôi, ngươi không còn đường thoát.”
lúc này, tên tam phẩm tu sĩ mở miệng. toàn thân hắn bọc kín mít trong bộ đen, chỉ để lộ ra hai con mắt lạnh lẽo, tỏa ra sát khí vô biên. giọng nói của hắn khàn khàn, không nhận ra nam nữ, già trẻ, cũng không biết là do tu luyện tà công mà thành, hay dựa vào đặc thù thủ đoạn. loại âm thành này, lọt vào tai người đối diện chói tai vô cùng, cũng làm cho đối phương tâm thần bấn loạn.
vậy mà, đối diện kẻ địch tu vi cao hơn mấy cái tiểu cảnh giới, sát ý lạnh lẽo, lữ như yên bình tĩnh vô cùng. nàng không nói lời nào, ánh mắt chăm chú không dám bỏ sót bất cứ động tác nào của đối phương.
đối phương tu vi có thể cao hơn nàng, có thể nhiều người hơn nàng, nhưng thân là một thiên kiêu, bảo vật trên thân không thiếu, giết chết nàng không dễ dàng như vậy.
‘bất quá, muốn thoát thân, chỉ sợ không dễ dàng.’ lữ như yên âm thầm tính toán.
đối phương phá vỡ quy tắc ngầm, đem căn tiểu viện này phá nát đến phân nửa, chẳng mấy chốc, người của phủ thành chủ sẽ kéo đến đây. nàng có thể lợi dụng điều này.
một tên áo đen bỗng trở nên cảnh giác, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào trong nhà:
“bên trong con người.”
câu nói này để cho ba người còn lại, bao quái lữ như yên giật mình. trước đó, vậy mà họ không có phát giác ra sự tồn tại của người này. trong nháy mắt, cả bốn người đề cao cảnh giác.
“đạo hữu nếu đã xuất hiện, vì sao không ra mặt đâu?” tên tam phẩm duy nhất lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, mang theo ý đe dọa.
trần nguyên buồn bực. thoạt đầu hắn không có ý định xen vào chuyện người khác. hắn và lữ như yên giao tình qua loa. lại nói, đối phương nhìn thế nào cũng không thấy đã đến đường cùng, không cần hắn can thiệp. hai bên nước sông không phạm nước giếng chẳng phải là tốt sao?
chỉ là ba con linh thú gặp cảnh tu sĩ đấu pháp, nảy sinh hiếu kỳ nên vô tình gây ra động tĩnh làm cho người kia phát giác.
“các vị, vì cớ gì quấy rầy ta tu luyện?” trần nguyên thở dài, bước ra tiểu viện.
lữ như yên trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn về nam nhân trẻ trung, tuấn lãng, từ đáy mắt ánh lên sự vui vẻ ngoài ý muốn. bất quá, rất nhanh, nàng ý thức đến kẻ địch, lòng sinh lo lắng.
“trần công tử, ngươi mong chóng rời khỏi đây. những kẻ này là ma tu, đều không phải là loại người lương thiện gì.”
cho đến nay, ấn tượng của nàng về trần nguyên đều rất tốt. từ lần đầu gặp mặt đã là như vậy. cái gọi là tam quan theo ngũ quan chạy vốn chính là như thế. từ ánh mắt đầu tiên, nàng đã bị đối phương thu hút, vô hình chúng đánh lên biệt hiệu người tốt.
về sau, đối phương càng là chủ động nhường lại cơ duyên cho nàng. đến khi nàng phát hiện ra trong đó một bộ lục phẩm kiếm pháp cùng pháp khí phòng ngự thì kinh hỉ không thôi. mặc dù nàng không cho rằng, trần nguyên là biết đến sự tồn tại của cơ duyên bậc này vẫn còn nhường cho nàng, nhưng điều đó không ngăn cản hảo cảm của nàng đối với hắn xoạt xoạt tăng lên như diều gặp gió.
cho nên, nếu có thể, nàng không muốn kéo trần nguyên vào những rắc rối này.
mà phản ứng của ma tu thì không giống. nhìn không thấu. bọn hắn cảnh giác lên. tu vi của đối phương cao lắm, chí ít cũng là tam phẩm tu sĩ. chẳng ai muốn chọc kẻ địch khó nhằn như thế này cả.
bất quá, nhìn đến đối phương nhận biết mục tiêu của mình, chúng thay đổi ý nghĩ ngay lập tức: “kẻ này phải chết.”
đánh trực diện là không thể nào. chỉ một lữ như yến đã khiến ba người khó khăn hết sức, lại thêm một kẻ mạnh hơn bọn chúng, đánh tiếp, kẻ thua phải là bọn chúng.
tên cầm đầu trầm mặc chốc lát, ánh mắt hắn biến đổi không ngừng, giây lát, hắn đã làm ra quyết định:
“đạo hữu, việc này là ân oán giữa ta và nữ tử này. như đạo hữu không có liên quan, còn xin mời đạo hữu tránh đi nơi này, kẻo gây nên hiểu lầm.”
hai tên ma tu còn lại không có bao nhiêu ngạc nhiên, chỉ có lữ như yên kinh ngạc nhất. kẻ này khi nào nói đạo lý như vậy rồi? ma tu khác nàng không rõ, nhưng kẻ trước mặt, hai bên đã giao thủ mấy lần, làm sao chưa từng phát hiện.
chỉ bất quá, trần nguyên đứng lù lù bất động, không rời lấy một ly.
“đạo hữu vì cớ gì chưa rời đi, nhất định muốn xen vào ân oán giữa chúng ta?” tên ma tu cầm đầu một lần nữa lên tiếng, giọng nói mang theo mấy phần không kiên nhẫn, thanh âm lớn hơn, cũng lạnh hơn trước.
“trần công tử, đây là ân oán…” lữ như yên muốn mở miệng khuyên bảo, đến nửa chừng thì nàng ngưng lại, hai mắt trừng lớn, hai bàn tay trắng nõn che miệng.
ba tên ma tu cũng hoảng sợ giật mình, muốn làm ra phản ứng nhưng không kịp.
nguyên bản, trần nguyên vẫn luôn đứng tại chỗ, tay không tấc sắt, bỗng nhiên động. thân hình hắn lóe lên một cái, biến mất rồi đã hiện lên trước mặt tên ma tu cầm đầu. trong tay hắn, tinh thiết