Ngày tuyển chọn Chư sơn bách phong rốt cuộc đến.
Một ngày này, Trần Nguyên và Sơ Ninh Lan kết bạn với nhóm người Lưu Thái Hòa mà đến.
Địa điểm tổ chức gia nhập Chư sơn Bách phong nằm ngay tại quảng trường chính diện, tọa lạc gần vị trí phi thuyền bọn người Trần Nguyên đáp xuống ba ngày trước.
Khu vực này vẫn thuộc về ngoại vi của tổng thể kiến trúc nội viện.
Nhóm người Trần Nguyên khởi hành không phải là sớm, vừa ngự kiếm đến nơi thì khắp chốn đã có đầy nhóc tân sinh ồn ào thảo luận, qua lại liên tục hay băn khoăn khó lòng lựa chọn sơn phong thích hợp.
Công tác để tân sinh nhập phong, tại Thái Linh nội viện, nói lớn thì cũng không lớn, mà nói nhỏ thì cũng chẳng nhỏ.
Nói lớn đi.
Như vậy cũng không hẳn.
Đối với tầng thứ Ngũ phẩm Chân nhân, Lục phẩm Chân quân là không hẳn sẽ quan tâm tới việc này.
Tại trong mắt bọn hắn xem ra, nhiều hơn hay ít đi một vị tư chất xuất chúng không ảnh hưởng đến đại cục.
Một sơn phong truyền thống, hùng mạnh, đã tồn tại qua hàng vạn năm thì dạng gì thiên tài là chưa thấy qua? Thiếu đi một người cũng không làm sơn phong đó yếu đi.
Nói nhỏ đi.
Vậy cũng không phải.
Tân sinh là máu mới đối với bất cứ sơn phong nào.
Mỗi một vị tân sinh thiên phú xuất chúng, có lẽ không thể gây ra ảnh hưởng rõ rệt đến đại cục một phong, nhưng tại trong thời gian ngắn có thể tác động tới sĩ khí, tinh thần tu luyện cùng của đám đệ tử trẻ tuổi.
Trong khoảng thời gian ngắn, thu lấy một vị học sinh thiên tư tốt, biểu hiện xuất chúng sẽ mang lại mặt mũi lớn cho sơn phong.
Các học sinh cũng từ đó mà cảm thụ vinh yên.
Bởi vậy, nhóm người học sinh hay một số đạo sư cấp thấp đối với tuyển chọn tân sinh tỏ ra quan tâm không ít.
Bởi nhiều lý do, cao tầng học viện quyết định toàn quyền ủy nhiệm tuyển chọn tân sinh của mỗi phong cho học sinh hạch tâm và thân truyền thuộc phong đó.
Thứ nhất, đám học sinh hạch tâm, thân truyền những người trẻ tuổi này mới là những kẻ hào hứng nhất với các sự kiện chiêu nạp tân sinh như thế.
Thứ hai, đây cũng là cơ hội cho các học sinh trẻ tuổi mài luyện bản thân, thích ứng với các công tác tổ chức, đồng thời lại dày vò ra kinh nghiệm hoạt động.
Thứ ba, y theo cách làm này sẽ cho các phong một cơ hội cạnh tranh tân sinh công bằng.
Việc để đạo sư cao tầng trấn tràng rất dễ dẫn đến tân sinh nhất thời bị chấn nhiếp mà làm ra quyết định không đúng với bản tâm.
Và cuối cùng, hành động này mang tính khích lệ tân sinh và cựu sinh quan hệ gần gũi với nhau hơn một chút.
Nếu như ngươi có thể tiến nhập sơn phong là do từ chính tay ta tuyển, như vậy quan hệ giữa hai bên không thân thiện?
Phóng nhãn toàn bộ quảng trường, đám người Trần Nguyên chỉ thấy, vốn nên là không gian trống trải, thì giờ đây mọc lên hàng trăm bệ đá khác nhau, phân bố không đồng đều, sắp xếp theo một loại trật tự nào đó từ trung tâm ra bên ngoài.
Tại trên mỗi một bệ đá, có năm, ba vị học sinh nội viện trấn giữ tại đó, thần sắc trang nghiêm, biểu tình nghiêm nghị.
Mỗi một nhóm người này mặc áo bào thống nhất, có chung tiêu ký đặc trưng tại nội viện, đai diện cho các sơn phong khác nhau, vừa nhìn là biết bọn thuộc về cựu sinh, đảm nhiệm đại diện cho mỗi phong chiêu thu tân sinh.
Trần Nguyên liếc nhìn qua, đánh giá nhóm cựu sinh tọa trấn trên mỗi tòa bệ đá.
Những người này đều thuộc về thế hệ trẻ tuổi, niên kỷ không quá một trăm, tu vi phổ biến tại Tam phẩm, chỉ có một chút bệ đá lớn nổi bật, tọa lạc tại phiến trung tâm quảng trường mới có vài cỗ khí tức thuộc về Tứ phẩm Thượng nhân như có như không ẩn hiện.
Mà xung quanh những tòa bệ đá này, đám tân sinh mới đến không ngừng du tẩu, thảo luận, đánh giá, băn khoăn làm ra lựa chọn thích hợp bản thân.
Mà khi hòa vào dòng người trong đó, Trần Nguyên phát hiện ra một sự thật thú vị.
Rất nhiều tân sinh nhìn thấy áo bào bọn hắn, liền vung ra loại ánh mắt kính nể cùng e ngại, đồng thời rất nguyện ý nhường đường cho bọn hắn.
Trần Nguyên lấy làm nghi hoặc.
Sơ Ninh Lan cũng là như thế.
Lưu Thái Hòa thấy vậy liền chỉ chỉ tay vào tiêu ký trên áo bào bọn hắn, cười giải thích: “Chính là vì cái này?”
“Tiêu ký?” Trần Nguyên hiếu kỳ.
“Nói chính xác hơn là Tô Châu tiêu ký.” Lưu Thái Hòa bổ sung: “Bọn hắn e ngại là Tô Châu danh tiếng.”
Sơ Ninh Lan ngạc nhiên: “Thực lực của Tô Châu đã để bọn hắn e ngại đến loại tình trạng này?”
Nàng có chút không hiểu.
Ấn lấy quy tắc, đã bước vào học viện, không luận gia thế, không luận xuất thân, thế lực sau lưng không thể trợ giúp, lại không cho phép kéo bè kết cánh.
Đã như vậy, bọn hắn có gì để e ngại?
Lưu Thái Hòa nhìn ra nghi hoặc trong lòng nàng, cười giải thích: “Sơ tiên tử nghĩ đến sai rồi.
Bọn hắn e ngại không phải gia tộc sau lưng chúng ta.
Cái bọn hắn e ngại lại là chân chính chúng ta.”
“Chúng ta?” Lần này đến Trần Nguyên cũng kinh ngạc.
“Đúng thế.” Lưu Thái Hòa khẳng định: “Điều kiện tu hành khác biệt tài nguyên khác biệt, dẫn đến ngay cả thế hệ trẻ tuổi cũng chênh lệch rất lớn.
Tỷ như lần này chiêu sinh, Tô Châu chúng ta có cả thảy một trăm sáu mươi người tiến vào nội viện.
Đông Châu có một trăm sáu mươi tám người tiến vào nội viện.
Cao nhất là Giao Châu, có cả thảy một trăm chín mươi hai người tiến vào nội viện.
Như thế, Tô, Đông, Giao ba châu mạnh nhất chiếm đến năm trăm hai mươi danh ngạc nội viện.
Xét trên tổng số một nghìn năm trăm tân sinh đã chiếm đến qua một phần ba danh ngạch.
Mặt khác, những châu xếp hạng trung du như Tĩnh Châu, phổ biến sô tân sinh thông qua khảo hạch thường không vượt quá trăm người.
Mà những châu xếp hạng chót tựa như Thanh Châu, Kinh Châu, số tân sinh tiến vào nội viện đều không đạt đến con số năm mươi.”
Dừng tạm, Lưu Thái Hòa bổ sung: “Không chỉ là về nhân số, Tô Châu, Đông Châu, Giao Châu học sinh thường có mặt bằng chung tu vi cao hơn một đoạn so với các Châu hàng trung du.
Tỷ như tân sinh từ Tô Châu chúng ta, tạm không đề cập đến cá nhân xuất chúng như Trần huynh đây, tu vi phổ biến của tân sinh rơi vào khoảng Nhị phẩm tầng bảy, tầng tám.
Đông Châu cùng Giao Châu tình huống không khác biệt.
Mặt khác, những châu hàng trung du như Tĩnh Châu, tu vi của bọn hắn chỉ khoảng tầng sáu là chiếm đại đa số.
Còn Kinh Châu, Thanh Châu, số lượng lớn tân sinh tu vi vẫn còn tại Nhị phẩm tầng bốn, tầng năm.
Thực lực kém hơn một mảng lớn, nhân số lại ít ỏi, các học sinh từ châu khác tự nhiên đối với Tô Châu, Đông Châu, Giao Châu mấy châu đứng đầu tân sinh nảy sinh ra cảm giác e ngại.”
Trần Nguyên gật đầu, ra vẻ đã hiểu.
Loại e ngại này là bản năng tự nhiên, không thể ngăn cản được.
Cho dù bọn hắn lấy xuất thân Tô Châu, không có biểu thị hành động đe dọa nào đối với các học sinh châu khác, đối phương vẫn sẽ xuất phát từ nội tâm mà tránh né.
Muốn xóa đi khoảng cách, cũng chỉ có như các cựu sinh, qua vài thập niên tu luyện, sinh hoạt tại chung một nơi, khác biệt này tự nhiên sẽ bị thời gian tẩy rửa.
Bất quá, hắn dường như phát hiện ra một sự thật khác.
Hắn không khỏi hỏi: “Các châu khác học sinh, tu vi kém hơn Tô Châu một mảng như vậy, vẫn có thể thông qua khảo thí nội viện? Hay là do điều kiện khảo thí giữa các châu là không thống nhất.”
Ấn lý thuyết tới nói, chỉ bằng Nhị phẩm tầng năm tu vi là không thể nào qua được Tô Châu nội viện khảo thí.
Không nói những vòng khác, chỉ Đăng Thiên thê đầy đủ loại bỏ bọn hắn.
Vòng thứ ba khảo thí tại Thí Luyện tháp cũng là một cửa ải khắc nghiệt khác, cho dù là Nhị phẩm tầng tám cũng bị loại ra rất nhiều.
Không phải ai cũng là Dịch Phong.
Hắn là ngoại lệ trong ngoại lệ.
Thân mang Đại Khí Vận, trong thức hải có bạn sinh linh bảo, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp mới vượt qua được ba vòng khảo thí.
Những người khác, muốn làm được? Khó như lên trời.
Lưu Thái Hòa không phủ nhận, nhưng cũng không trực tiếp khẳng định.
Hắn nhỏ giọng: “Đây cũng chỉ là tại hạ nghe đồn như vậy.
Nghe nói, điều kiện khảo thí tại mỗi châu có sự khác