Luyện Thần phong, bản thân là sơn phong mới mở, địa vị của nó tại Thái Linh nội viện lúc này là không cao, nội tình là không có, phân lượng cũng không lớn.
Cho dù xung quanh tòa sơn phong này không thiếu lời đồn đoán, nghi vấn cùng sự bàn tán; thế nhưng, thân phận là thân phận, không phải chỉ bằng một hai lời nói là có thể giúp một sơn phong đặt vững gót chân.
Lấy địa vị của Luyện Thần phong hiện tại, bệ đá chiêu sinh của nó chỉ có thể tọa lạc tại phần rìa của quảng trường, cách xa những tòa sơn phong nổi danh khác, đánh đồng cũng những tòa sơn phong đã xuống dốc.
Cho dù là vậy, Luyện Thần phong bệ đá lúc này cũng có thật không ít tân sinh vây quanh.
Ba vòng trong, ba vòng ngoài, những người này nghị luận sôi nổi, náo nhiệt không ngừng, bầu không khí tưng bừng phấn khởi chẳng kém gì Thập Đại sơn phong.
Đến nỗi những tòa sơn phong nhỏ yếu khác lưu lạc tại xung quanh, giờ khắc này đã vắng tanh vắng ngắt, không còn có bao nhiêu người để ý đến bọn họ.
Điều này làm cho hạch tâm đệ tử của những tòa tiểu phong vừa uất ức, vừa tức giận bất bình lại bất đắc dĩ không thôi.
Không có cách, Thần Luyện phong gần đây danh tiếng vang xa lắm.
Ai nói bọn hắn đưa ra đãi ngộ vượt quy cách, phá vỡ lẽ thường như vậy đâu.
Thậm chí ngay cả bọn hắn những tên cựu sinh này còn nhìn mà thèm đỏ mắt, nói gì đến các tân sinh mới chân ướt chân ráo bước vào học viện.
Hơn nữa, Thần Luyện phong cử động, chắc chắn là có cao tầng của học viện ngầm thừa nhận, bọn hắn những tên học sinh này, tu vi chỉ vẻn vẹn Tam phẩm, còn có thể làm được gì?
Trần Nguyên cũng Lữ Như Yên sóng vai mà đi.
Khi đến nơi, quang cảnh tân sinh đông nườm nượp vây quanh bệ đá để cho hai người kinh ngạc không ngớt.
Mức độ tấp nập này, ngay cả Nguyệt Vũ phong cũng không sánh bằng.
Nếu như chăm chú nhìn kỹ, bọn hắn sẽ còn phát giác, trong nhóm tân sinh kia lại có không ít thế hệ trẻ tuổi kiệt xuất, tại nơi xuất thân cũng là nổi tiếng thiên kiêu một phương, thụ người người ngưỡng mộ.
Trần Nguyên lại nhìn lên phía trên bệ đá.
Trên đó chỉ có hai người, một nam một nữ, thân mang phục sức của hạch tâm đệ tử, áo bào màu lam, trước ngực có tiêu ký màu đỏ sẫm của một vầng mặt trăng khuyết nằm trọn vẹn bên trong một chiếc lô, tựa như đang bị luyện hóa.
Không khó để đoán ra, đây chính là biểu tượng của Thần Luyện phong.
Để Trần Nguyên ngạc nhiên là, hai vị hạch tâm đệ tử trên bệ đá thật trẻ tuổi, cốt linh chỉ khoảng chừng hai mươi lăm.
Có thể, tu vi của bọn hắn đều đã bước vào Tam phẩm.
Nhìn thế nào cũng thấy, hai người này đều là thiên tài tu luyện hiếm có.
Trần Nguyên vốn còn có băn khoăn, không biết Luyện Thần phong tuyển chọn đệ tử như thế nào.
Thật rõ ràng, có thể cho ra đặc quyền nhiều đến như vậy, vị kia Hạo Nguyệt Chân quân không thể bất cứ người nào cũng lấy.
Đúng lúc, có một vị tân sinh tuổi trẻ bước lên phía trước, thay hắn hỏi thăm: “Vị sư huynh, sư tỷ này.
Cho sư đệ hỏi, phải làm như thế nào mới có thể gia nhập vào Luyện Thần phong.”
Vị nam tử này mặc áo bào màu trắng, phong thái đường đường chính chính, khí chất tuấn dật, ngoại hình tuấn lãng, biểu cảm trấn định tự nhiên, tại sâu trong ánh mắt còn có cỗ tự tin nhàn nhạt vô hình toát ra để cho người ta vì đó kính nể ba phần.
Xem như thế nào, hắn cũng là một vị công tử xuất thân không tầm thường, thân tại vị trí cao đã quen.
Bất quá, hắn là có tiền vốn tự tin.
Niên kỷ của hắn năm nay mới vào hai mươi ba, tu vi đã là Nhị phẩm tầng bảy đỉnh phong, qua không được mấy tháng liền có thể tấn cấp Nhị phẩm tầng tám.
Không kể hắn xuất thân từ Vân Châu, cho dù đặt tại Tô Châu, Đông Châu hay Giao Châu ba cái châu mạnh nhất, hắn cũng được coi là tuổi trẻ tuấn kiệt.
Tuy nhiên, để cho hắn cùng mấy trăm tên tân sinh tại đây ngoài ý muốn là vị nữ tử đẹp khuynh quốc khuynh thành đứng tại trên bệ đá chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua hắn một lần, sau đó liền rời mắt đi, không thèm phản ứng hắn nữa.
Thậm chí là đáp cũng không đáp lại một câu.
Phản ứng này của nàng lập tức để mọi người mở rộng tầm mắt.
Nam tử vừa đặt câu hỏi cũng là có chút danh tiếng, tại trong giới tân sinh có chút người quen, nay đứng trước chỗ đông người bị mất mắt như vậy, hắn tâm tình tự nhiên là tức giận bất bình.
Tuy nhiên, hắn chung quy là xuất thân thế gia, gia giáo có thừa, tự thân điều dưỡng không tệ.
Hít thật sâu một hơi, hắn nén cỗ lửa giận trong lòng, không nhìn nữ tử, đối với vị nam tử chắp tay hỏi: “Sư đệ Viên Minh Thành, dám hỏi sư huynh,như thế nào mới có thể gia nhập Thần Luyện phong.”
Vị nam tử trên bệ đá vẻ ngoài vốn là trẻ tuổi, sống lưng thẳng tắp, gương mặt biểu cảm ôn hòa, nho nhẵn lễ độ, rất thắng được hảo cảm của người khác.
Hắn cười, đối với Viên Minh Thành nói ra: “Viên huynh xin thứ lỗi, vị này Thanh Uyển tiên tử tính cách vốn chính là lạnh lùng, không dễ giao hảo như vậy.
Nàng thật ra không có ý xấu, mong Viên huynh bỏ quá cho.”
Viên Minh Thành cũng khoát tay, lắc đầu: “Không dám, không dám.” Hắn dù nói như thế, nhưng người tinh ý có thể nhận ra, hắn trong lòng còn có chút phật ý.
Bất quá, nam tử kia không để tâm.
Hắn nói tiếp: “Viên huynh cũng không cần xưng hô chúng ta là sư huynh, sư tỷ.
Kỳ thực, tại hạ Hàn Tường Minh, cùng Thanh Uyển tiên tử cũng là tân sinh như các vị tại đây.
Chẳng qua là chúng ta may mắn, thu được Hạo Nguyệt Chân quân tán đồng, trở thành Thần Luyện phong đệ tử mà thôi.”
Lời hắn vừa ra, mấy trăm tên tân sinh lập tức xôn xao, thanh âm ồn ào một mảnh.
Bọn hắn bởi vì tin tức của đối phương mà kích động.
Vừa gia nhập liền có thể trở thành hạch tâm đệ tử? Vừa gia nhập liền có thể đại diện sơn phong chiêu sinh?
Lập tức, có người nhìn không được hỏi dò: “Hàn huynh, nói như vậy, tin đồn là sự thật?”
Hàn Tường Minh cười ôn hòa, hỏi thăm: “Không biết vị huynh đài này là? Huynh nói đến lại là tin đồn gì?”
Người kia lập tức đứng thẳng người, dáng vẻ đường hoàng, chắp tay: “Thất lễ, thất lễ, tại hạ Mộ Dung Kính.
Tại hạ muốn hỏi thăm, phải chăng gia nhập Thần Luyện phong, liền có thể ngay lập tức trở thành hạch tâm đệ tử.
Cùng với đó, mỗi năm được ban tặng một nghìn điểm cống hiến?”
Hàn Tường Minh lập tức gật đầu: “Những điều này xác thực là sự thật.
Tại hạ có thể lấy danh dự ra đảm bảo, Hạo Nguyệt Chân quân từng đích thân hứa hẹn qua.”
Những tân sinh vừa nghe xong, lập tức ồn ào cả lên.
Trước đó, bọn hắn cũng là nghe đồn mà tới.
Hiện nay, lời đồn đã được xác thực.
Bọn hắn không nghe lầm.
Đãi ngộ của Luyện Thần phong quả thực để cho người ta kinh người.
Không thiếu tuổi trẻ tân sinh, tự nhận thiên phú hơn người, vì lẽ đó mà làm ra quyết tâm, nhất định nhập Thần Luyện phong.
Viên Minh Thành lại một lần nữa lên tiếng: “Hàn huynh, huynh vẫn chưa nói cho chúng ta biết, phải như thế nào mới có thể gia nhập Thần Luyện phong.”
Hàn Tường Minh một lần nữa nhìn về Viên Minh Thành, cười đáp: “Điều kiện gia nhập rất đơn giản.
Thứ nhất, tuổi tác không vượt quá ba mươi.
Thứ hai, tu vi đạt đến Tam phẩm.”
Lời vừa dứt, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Bao nhiêu thanh âm huyên náo khi nãy bỗng nhiên tắt ngấm.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhau trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào thân ảnh tuấn tiếu, gương mặt luôn luôn treo lên nụ cười ấm áp, biểu cảm có chút không dám tin.
Thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ tại trước ba mươi tuổi?
Này không phải đang nói đến thiên tài tu luyện sao?
Dạng này thiên tài, đặt ở Tô Châu, Đông Châu, Giao Châu ba châu đứng đầu còn có thể tìm ra.
Như thế thiên tài, đặt tại Tĩnh Châu, mấy châu đứng hàng trung du đã thuộc về độc nhất vô nhị, cực kỳ hiếm có loại kia.
Đến mức Thanh Châu, U Châu, Kinh Châu mấy châu xếp hạng cuối, có lẽ nghìn năm chưa ra nổi.
Dưới ba mươi tuổi thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ? Dạng này thiên tư, cho dù là nội viện cũng là hiếm có.
Bất quá, nghĩ đến đãi ngộ cao không tưởng tượng nổi, mọi người dần bình tĩnh trở lại.
Cũng là như thế, rất nhiều người ngao ngán thở dài, chỉ có thể tiếc nuối bóp cổ tay rời đi.
Thái linh học viện chiêu thu tân sinh không vượt quá bốn mươi tuổi.
Rất nhiều người trong số này tuổi tác đã quá ba mươi.
Ngoài bọn hắn ra, cũng có một nhóm người không nhỏ khác, dù thiên phú đã tính không tệ, nhưng cũng tự biết bản thân không thể sánh bằng cấp bậc kia thiên tài.
Tất nhiên, bên ngoài những kẻ rời đi, không thiếu những người ở lại, ôm lấy hi vọng.
Viên Minh Thành tại trong đám