Bởi là lần đầu tiên là lần đầu tiên gặp mặt, Hạo Nguyệt Chân quân có thật nhiều điều cần nhắc nhở, nhiều sự tình cần giao phó, bao quát phân chia động phủ, cung cấp tài nguyên, cho đến các luật lệ sử dụng công trình, kiến trúc chung trên Thần Luyện phong.
Nàng rất hào phóng với năm người Trần Nguyên, biểu lộ ra luôn sẵn sàng giúp đỡ bọn hắn, đồng thời sẽ cung cấp cho bọn hắn tận lực sự giúp đỡ bằng mọi khả năng trong tầm tay.
Cho đến cuối cùng, nàng chỉ có một yêu cầu: Chăm chỉ tu luyện, dành mọi tâm huyết vào tu hành.
Có đôi lúc, nàng loáng thoáng đề cập qua, dù không rõ ràng, rằng nàng kỳ vạo cao đến như thế nào vào Trần Nguyên và Thiên Lan thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân trước tuổi bốn mươi.
Một khi điều này thành, chỉ e toàn bộ Minh Nguyệt giới sẽ vì đó mà rung chuyển.
Buổi gặp mặt này kéo dài liên tục ba canh giờ mới kết thúc.
Cho đến khi Hạo Nguyệt Chân quân ra hiệu cho bọn hắn rút lui, mặt trời đều đã ngả sang về phía tây.
Ấn lấy giờ Trái Đất, hiện tại chính là gần ba giờ chiều.
Tất nhiên, đối với bọn người Trần Nguyên, tu vi đã là Tam phẩm Đại tu sĩ, sẽ không có đói khát hay mệt mỏi.
Lấy bọn hắn bây giờ thể chất, dù có là hàng tháng trời không ngủ, không nghỉ, không ăn, không uống đều sẽ không xuất hiện vấn đề gì.
Ngược lại mà nói, tinh thần ai nấy đều tốt vô cùng, nội tâm cao hứng bừng bừng, một mặt chờ mong về tương lai.
Bước chân rời đi cũng vì đó mà trở nên thanh thoát rất nhiều.
Ra khỏi Yên Nhiên cung chưa được bao lâu, Hàn Tường Minh một mặt ngậm lấy ý cười, đối với Trần Nguyên nói: “Trần huynh, huynh giấu cũng thật là sâu.”
Cho đến hiện tại, mỗi khi nghĩ đến đối phương niên kỷ vừa tròn hai mươi, tu vi đã là Tam phẩm tầng năm, hắn không khỏi hốt hoảng.
Nếu như không gặp Trần Nguyên, nếu như không gặp Giao Châu Yên nữ, hắn tuyệt đối không dám tin, trên đời sẽ có dạng này quái vật tồn tại.
Không chỉ có hắn, bất kỳ ai đều là như vậy.
Hắn coi như chân chính lĩnh ngộ đến, cái gì gọi là ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’.
Trần Nguyên cười, lắc đầu: “Mong Hàn huynh cùng các vị thứ lỗi.
Tại hạ cũng không muốn quá nhiều phiền phức quấn thân, sơ lược sử dụng chút tiểu thuật.”
Hàn Tường Minh khua tay: “Trần huynh quá lời, mỗi người đều có bí mật, lại có suy nghĩ riêng của mình.
Trần huynh không muốn lộ tài, suy nghĩ khiêm tốn hành động lại không phải là sai.
Chỉ là… đối với chúng ta những người này… ai.” Hắn thở thật dài, phun ra: “Quá đả kích.”
Liễu Viễn Duệ đi tới một bên, chìa đôi bàn tay to đùng, mập mạp đầy mỡ của hắn, hàm hàm nói ra: “Trần huynh thật giỏi.
Không biết, Trần huynh một bữa ăn bao nhiêu cân thịt hung thú, phẩm giai như thế nào để tu vi cao như thế?”
Trần Nguyên xem như chân chính biết đến, vị đồng môn này chất phác, thật thà.
Bất quá, hắn không có ghét bỏ.
Loại người giống như Liễu Viễn Duệ như vậy, thật thà và đơn giản, là dễ dàng thụ người khác thông cảm cùng yêu quý nhất.
Tiếp xuống, Trần Nguyên ở lại cùng mọi người hàn huyên một hồi.
Mọi người với nhau đều là đồng môn, cùng chung một chỗ tu hành trong mấy chục, một trăm năm tới, kéo lại gần quan hệ chung quy là không sai.
Ngay cả ngày thường lạnh lùng, biểu lộ lạnh nhạt Thanh Uyển tiên tử cũng sẵn sàng tiếp thêm mấy lời.
Ngoại lệ duy nhất chính là vị kia Giao Châu Yêu nữ.
Nàng từ đầu đến cuối không có ý định nói thêm cùng bọn người chút nào, một mạch bước thẳng đến bên ngoài, dự định rời đi ngay lập tức.
Mắt thấy nàng lấy ra phi kiếm, chuẩn bị phi hành rời đi, Trần Nguyên gấp gáp truyền âm cho nàng.
“Ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.
Có thể nói chuyện chứ?”
Thiên Lan dừng lại bước chân, xoay người, hai con ngươi huyết hồng nhìn hắn chằm chằm, truyền âm đáp lại: “Liên quan đến công pháp ngươi, ta tu hành?”
Trần Nguyên khẽ gật đầu.
Thiên Lan hơi nhíu mày, suy nghĩ giây lát, tiếp tục truyền âm: “Hẳn, thời điểm dưới núi ta và ngươi gặp nhau, ngươi cảm thấy trong cơ thể dị thường đi?”
Trần Nguyên hơi giật mình.
Rất nhanh, hắn hiểu ra, có lẽ đối phương cũng có chung cảm nhận.
Hắn dứt khoát thẳng thắn: “Đúng thế.
Ngươi cũng là cảm giác được như vậy?”
Thiên Lan gật đầu: “Là như thế, tựa hồ như có sự cộng minh.
Bất quá, chỉ kéo dài rất ngắn rồi biến mất.”
“Là trong nháy mắt liền biến mất.” Trần Nguyên nói ra.
Hắn chần chờ một lát, thử thăm dò: “Ngươi biết nguyên nhân sao?”
“Không biết.” Thiên Lan quả quyết phủ nhận.
Nàng nói ra rất mập mờ: “Có lẽ, nguyên do nằm tại chỗ công pháp, ngươi, ta tu luyện đi; cũng có thể là không.
Ai biết được?”
“Vậy công pháp của ngươi từ đâu mà tới?” Trần Nguyên truy vấn.
Việc này đối với hắn rất quan trọng, rất có thể liên quan trực tiếp đến lai lịch, nguồn gốc một thế này của hắn.
Hắn muốn biết rõ.
Ai ngờ, Thiên Lan trực tiếp lắc đầu, nói ra: “Ta không biết.
Ngay từ khi sinh ra, thứ này đã tồn tại trong đầu ta rồi.”
Trần Nguyên nhíu chặt lông mày.
Hắn không biết rõ được nàng đang nói thật hay nói dối.
Hiện tại, hắn không có năng lực xác nhận sự thật này.
Bản năng nói cho hắn biết, nàng rất có thể biết đến điều gì đó, nhưng không chịu chia sẻ cho hắn.
Tuy nhiên, hắn không có bằng chứng nào chứng tỏ điều đó.
Lại nói, một phần vạn khả năng là nàng đang nói thật đâu? Chính bản thân hắn cũng là như vậy, đột nhiên sinh ra liền đã có Khởi Nguyên kinh xuất hiện trong đầu, không vì cái gì cả, không có lý do gì cả.
Vậy, vì sao nàng lại không thể?
Khoan đã.
Hắn sực nhớ ra một điều: Hắn còn chưa xác nhận chính xác phương pháp tu hành của nàng cùng hắn có tương tự hay không đâu.
Hắn chưa xác nhận, nàng cũng là thực sự sở hữu Khởi Nguyên kinh giống như hắn, hay chỉ là sở hữu một môn công pháp, một môn kinh thư có chúng xuất xứ, thuộc về đồng căn, đồng nguyên với Khởi Nguyên kinh.
Tuy nhiên, ấn tình huống hiện tại đến xem, thực hiện được điều này không phải là chuyện dễ dàng.
Hắn có thể tiết lộ với người ngoài, hắn mượn nhờ cảm ngộ kinh thư để tăng tốc tu hành, nhưng hắn tuyệt đối không bao giờ tiết lộ, sự tồn tại chân thật của Khởi Nguyên kinh cùng diệu dụng kinh người mà nói mang lại.
Đối phương chắc chắn cũng nghĩ như thế.
Đúng lúc này, trong đầu hắn vang lên giọng Thiên Lan, tương đối dễ nghe, đánh gãy suy nghĩ của hắn: “Vậy còn ngươi đâu? Công pháp của ngươi từ đâu mà tới?”
Trần Nguyên thửa trêu đùa: “Nếu như ta nói, ta từ khi sinh ra, thứ này đã tồn tại trong đầu ta,ngươi có tin hay không?”
Một lần nữa, Thiên Lan làm cho hắn ngoài ý muốn.
Nàng quả quyết gật đầu: “Ta tin.”
Cuộc hội thoại nhất thời lâm vào ngõ cụt.
Cả hai trầm mặc không nói.
Bọn hắn không biết còn có thể nói gì.
Bọn hắn muốn khai thác thông tin, thế nhưng đối phương không cho bọn hắn câu trả lời như ý muốn.
Bọn hắn không còn động lực tiếp tục cuộc hội thoại.
“Ngươi chờ một chút.” Tại thời điểm, Thiên Lan chuẩn bị rời đi thì lại bị Trần Nguyên một lần nữa ngăn cản.
Vị này Giao Châu Yêu nữ xoay người, nghi hoặc nhìn về phía hắn, tựa như đang hỏi: Ngươi còn gì muốn nói sao?
Trần Nguyên cấp tốc truyền âm: “Như ngươi thấy, cả ngươi và ta đều có thể lợi dụng cảm ngộ chân nghĩa kinh thư, công pháp đến tăng cường tốc độ tu hành.
Nếu đã là vậy, ngươi và ta cùng làm một giao dịch, ngươi thấy sao?”
“Giao dịch?” Thiên Lan tỏ ra nghi hoặc.
Sau giây phút trầm ngâm, nàng nói ra, giọng điệu có phần không chắc chắn: “Ngươi là muốn nói đến một ngàn điểm cống hiến mỗi năm ngươi và ta nhận được?”
“Chính là cái này.” Trần Nguyên trịnh trọng gật đầu: “Đan dược, Pháp khí, Dược tài, cấp thấp, ngươi chắc chắn là chướng mắt.
Tài nguyên cao cấp, ta đoán chắc ngươi sẽ không thiếu.
Một ngàn điểm cống hiến kia, ngươi hẳn sử dụng để mượn kinh thư, công pháp trong Tàng Kinh các, gia tốc tu hành.
Ta cũng không khác biệt.
Đã là như vậy, ngươi và ta cũng hợp tác, kinh thư, công pháp mượn được vô điều kiện chia sẻ với nhau.
Lúc đó, ta và ngươi tương đương với sở hữu trong tay hai ngàn điểm cống hiến mỗi năm, không kém hơn thân truyền đệ tử.”
Thiên Lan gần như không cần suy nghĩ, trực tiếp đáp ứng: “Tốt.
Ta chấp nhận.
Bất quá, ta có yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?” Trần Nguyên hơi cau mày.
Hắn cảm thấy, đề nghị này đối với cả hai mà nói, hẳn là rất có lợi, cũng rất công bằng.
“Thứ nhất, khi gia vào Tàng Kinh các mượn kinh thư, tốt nhất cả hai cùng một chỗ đi.
Như thế, tránh đến kinh thư mượn về bị trùng lặp.
Thứ hai, ta không muốn, hợp tác này chỉ dừng lại tại một ngàn điểm cống hiến.
Ta muốn Huyền kinh, Hoàng kinh trong tay ngươi.
Tất nhiên, ta sẽ sử dụng kinh thư tương đương tới trao đổi.”
“Không có vấn đề.” Trần Nguyên sảng khoái gật đầu.
Đối với việc này,