Thiên Lan nhìn lây Trần Nguyên biểu lô gấp gáp, mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói ra: “Yên tâm, cô bạn gái nhỏ của ngươi không có bị làm sao cả.
Tại trong học viện này, ai dám ra tay tùy ý đả thương người?”
Trần Nguyên không hiểu, hỏi thăm: “Vậy ý của ngươi lúc này là?”
“Ý của ta là, lần này, cô bạn gái nhỏ của ngươi có lẽ nợ nần thảm rồi.” Thiên Lan đáp.
Gặp Trần Nguyên vẫn chưa hiểu ra sao, nàng thêm lời giải thích: “Ngươi đã nắm trong tay Hoàng kinh, hẳn ngươi phải biết, trong ba cuốn kinh thư Huyền kinh, Hoàng kinh và Minh kinh, không có cuốn kinh thư nào là dễ dàng mượn tời tay.
Mỗi một cuốn trong đó đều cần bỏ ra cái giá thật lớn.”
Lúc này, Trần Nguyên sực bừng tỉnh.
Lúc trước, hắn đạt được đến Hoàng kinh là dựa vào khối Tử Kim Lệnh bài đổi đến từ trong tay Hỏa Linh Vân.
Có thể, dù là lấy quyền hạn ưu tiên của Tử Kim Lệnh bài, lệnh bài thân phận và quyền hạn cao nhất đối với học sinh học viện, Hoàng kinh vẫn là ở vào vị trí cao nhất hắn có thể chạm tới.
Nói cách khác, ngay cả với thân truyền đệ tử lâu năm, Hoàng kinh, hay là Huyền kinh cùng Minh kinh, bọn hắn cũng phải phí hết nỗ lực cùng tâm tư mới có thể chạm đến một trong ba quyển kinh thư này.
Như vậy, Lữ Như Yên lại như thế nào cầm đến Minh kinh đâu?
Gặp Trần Nguyên biểu lộ như có điều hiểu ra, Thiên Lan mới nói: “Giờ ngươi đã hiểu rồi đi.
Ta gặp nàng phục sức cũng là đệ tử hạch tâm như ngươi và ta.
Lấy thân phận đệ tử hạch tâm của nàng mà nói, muốn chạm đến Minh kinh, độ khó không phải người thường có thể tưởng tượng.
Không chỉ có thế, cho dù nàng có thu được quyền hạn mượn đi kinh thư này, điểm cống hiến đổ vào đó không nhỏ chút nào.
Ngươi có biết, bất kỳ một quyển kinh thư nào trong ba cuốn Minh kinh, Huyền kinh, Hoàng kinh, giá trị không thấp hơn năm vạn điểm cống hiến?”
Trần Nguyên một lần nữa giật mình.
Nam vạn điểm cống hiến? Đây là cỡ nào con số khổng lồ? Mạnh như Hi Lam tiên tử, tu vi Tam phẩm tầng chín, một năm hết sức làm nhiệm vụ, tối đa cũng chỉ thu hoạch đến năm trăm, bảy trăm điểm cống hiến mà thôi.
Một gã Tứ phẩm Thượng nhân thông thường, thu hoạch một năm cũng không quá ba nghìn điểm cống hiến.
Tại trong học viện, người có thể chạm đến Minh, Huyền, Hoàng ba bộ kinh thứ, tu vi cũng là Ngũ phẩm, Lục phẩm cất bước.
Này cũng không phải là Thái Linh học viện làm khó học sinh.
Trước không nói đến giá trị bản thân quý giá của bộ kinh thư không hề thấp đi giá trị năm vạn điểm cống hiến, mà đơn thuần nói đến tu vi, lấy tu sĩ thông thường tiêu chuẩn, Ngũ phẩm tu vi là còn chưa đầy đủ để hiểu đến áo nghĩa thâm ảo bên trong kinh thư.
Hạo Nguyệt Chân quân trước đó có thể đưa hai bộ kinh thư cấp bậc này cho Trần Nguyên cùng Thiên Lan, một là nhìn ở thiên phú tu luyện cùng ngộ tính khủng bố không thể tưởng tượng của hai người; hai lại là một lần trợ giúp dài hạn.
Tại tính toán của nàng phía trong, hai người này không có vài trăm năm là không thể thu hoạch được gì từ kinh thư.
Có thể, nàng vẫn là không thể hiểu được sự yêu nghiệt của hai kẻ này.
Thiên Lan lúc này lại bổ sung: “Cô bạn gái nhỏ của ngươi không chỉ mượn một cuốn đâu.”
Trần Nguyên cả kinh: “Cái gì?”
“Một tháng trước, nàng tới tìm ngươi, mang cho ngươi kinh thư là Hoàng kinh.
Bất quá, ta nói cho nàng rằng, ngươi đã có Hoàng kinh cùng Huyền kinh.
Năm ngày trước, nàng trở lại với cuốn Minh kinh trên tay.
Cho nên, nàng chí ít đã vung ra mười vạn điểm cống hiến.” Thiên Lan thản nhiên nói.
Trần Nguyên nghe đến đây, coi như đã hiểu ra toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.
Hắn trước đó từng đề cập qua với nàng, hắn có thể tăng tốc tu luyện nhờ cảm ngộ kinh thư.
Thật không nghĩ tới, cô nàng này vậy mà trực tiếp đi tới Tàng Kinh các, mượn nhờ lấy Hoàng kinh.
Biết hắn đã có Hoàng kinh cùng Huyền kinh, nàng không nói hai lời, yên lặng, đổi lấy quyển duy nhất hắn còn chưa sở hữu.
Càng nghĩ, Trần Nguyên càng đối với Lữ Như Yên phát ra đau lòng cùng thương tiếc, ngoài ra, còn có chút áy náy.
Nếu như hắn sớm hơn nói với nàng nàng cũng không cần tốn công sức như thế.
Thiên Lan không có ý định có quá nhiều với hắn.
Chuyển giao xong nhiệm vụ, nàng đối với hắn nói: “Một điều cuối cùng.
Liên quan đến một ngàn điểm cống hiến kia, ngươi cho ta một cái mốc thời gian cố định, ta và người cùng tới một chuyến Tàng Kinh các tuyển chọn kinh thư.
Ngươi vừa bế quan liền là nửa năm trời.
Nếu không định ra trước thời gian, ta không biết lần tiếp theo có thể gặp lại ngươi là khi nào.”
Trần Nguyên trực tiếp khoát tay, đáp lại: “Chuyện này để qua vài ngày lại bàn.
Ta hiện tại không rảnh rỗi.”
Vốn dĩ, hắn muốn trực tiếp cự tuyệt.
Hắn không biết nàng làm như thế nào nhưng chắc chắn Lữ Như Yên thiếu nợ rất nhiều điểm cống hiến cùng ân tình để mượn đến hai cuốn kinh thư cho hắn.
Một ngàn điểm cống hiến mỗi năm của hắn có lẽ sẽ giúp nàng san sẻ bớt gánh nặng.
Tuy nhiên, Trần Nguyên cấp tốc phủ định đi ý nghĩ này.
Trước là vì một ngàn điểm cống hiến nhìn như nhiều, nhưng đặt cạnh mười vạn lại ít đến thảm thương; trăm năm mới gom góp đủ số, này không phải là cách hay, trăm năm hắn có thể làm được rất nhiều chuyện, không phải cứ đợi tại đây trả nợ.
Sau lại là vì chuyện này là điều hắn đã giao kèo với Giao Châu Yên nữ, hẳn nàng cũng đã vì điều này mà sắp xếp không ít kế hoạch.
Cứ cho rằng, hắn hiện tại rút lại lời hứa, nàng cũng sẽ không làm gì hắn, bất quá, đây không phải cách làm của hắn.
Nhất ngôn cửu đỉnh, đã hứa thì nên thực hiện.
Quy tắc làm người của hắn không dễ dàng thay đổi như vậy.
Thiên Lan gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Nàng vừa định rời đi thì lại bị Trần Nguyên gọi trở lại: “Chờ đã.”
“Còn có chuyện gì sao?” Nàng lạnh nhạt hỏi.
“Cái này cho ngươi.” Nói rồi, Trần Nguyên lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một cuốn kinh thư.
Không phải là loại phẩm giai cao quý như Minh kinh, Huyền kinh, Hoàng kinh hay Kinh Xuân Thu loại kia.
Này chỉ là một quyển Tam phẩm Nho gia kinh thư Trần Nguyên lấy được từ căn cứ của Hoàng gia tại Thần Hà sơn.
Hắn nói: “Thứ này tặng cho ngươi.
Cảm tạ ngươi đã trợ giúp cho chúng ta giữ Minh kinh.”
“Tốt.
Ta nhận.” Thiên Lan không có nhiều lời từ chối.
Quyển kinh thư này là nàng xứng đáng được nhận.
Có lẽ, giá trị của nó đối với nàng không đáng bao nhiêu, nhưng thứ này tồn tại là đại biểu giữa hai người bọn hắn, Trần Nguyên và Thiên Lan, là sòng phẳng, thẳng thắn, không ai nợ ai.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy ta đi.” Nàng sau cùng nói.
“Đi thôi.” Trần Nguyên phất tay, cũng không muốn đáp thêm lời gì nữa.
-----------------------
Sự việc của Lữ Như Yên xảy ra để Trần Nguyên có chút bối rối, tâm lý không kịp chuẩn bị quyết sách ứng phó.
Hắn thật muốn bay thẳng đến Nguyệt Vũ phong, trực tiếp hỏi thăm nàng, hỏi nàng vì sao hành động lỗ mãng như vậy, hỏi nàng vì đã từng thiếu nợ nhân tình và điểm cống hiến những người nào.
Hắn toàn bộ sẽ thay nàng trả hết.
Bất quá, ý nghĩ này của hắn lóe lên trong nháy mắt liền bị hắn phủ định ngay lập tức.
Làm như vậy, chẳng những biểu hiện ra rằng hắn không bằng lòng cách làm của nàng, lộ ra ý tứ như trách cứ nàng mà quan trọng nhất, ấy là biểu hiện hắn không công nhận nàng.
Dựa vào cái gì, hắn Trần Nguyên, có thể cho nàng Thập Niên đan, cho nàng Ngộ Đạo Bồ đoàn và sắp tới còn có một bình Thiên Nguyên Linh dịch, mà nàng, Lữ Như Yên, không thể mang cho hắn một cuốn kinh thư? Không thể nghi ngờ, nếu hắn ôm lấy thái độ tra hỏi tìm đến Lữ Như Yên, mối quan hệ của hai người sẽ hướng theo xu hướng xấu phát triển.
Đây mới là chỗ khiến Trần Nguyên đau đầu.
Như thế nào mới đảm bảo Lữ Như Yên vui vẻ mà vẫn giúp nàng san sẻ bớt gánh nặng?
Một bên suy tư, một bên Trần Nguyên thơ thẩn phi hành không có mục đích.
Đây là thói quen từ kiếp trước của hắn: một khi gặp phải chuyện khó quyết định hay không tìm được câu trả lời thích đáng, hắn liền đi dạo.
Một thế này, hắn trở thành tu sĩ, thân mang năng lực phi thiên độn địa, trở tay thành mây, lật tay thành mưa như tiên thần trong truyền thuyết; rốt cuộc, phi kiếm thay cho đôi chân còn chín tầng mây thay cho đường lớn.
Không thể không nói, cảm giác tắm trong ánh nắng ấm áp, tự do để cho làn gió mát lạnh thổi bay tóc mai vẫn thật là dễ chịu.
Thời tiết tại tu chân giới có thể so với Trái Đất dễ chịu hơn nhiều lắm.
Trong lúc vô tình, Trần Nguyên vậy mà đáp xuống quảng trường lớn nằm chếch về phía Nam Thái Linh