Giọng nói cất lên, đám người Dịch Phong, bao quát cả sư huynh bất lương cùng Trần Nguyên kinh ngạc nhìn sang phương hướng đó.
Chỉ thấy, đi tới là một vị nam tử, vóc dáng cao lớn, gương mặt khôi ngô tuấn tú, mắt kiếm mày sáng, khí chất bất phàm.
Nam tử này khoác lên mình bộ đồng phục học viện, thình lình lại là cấp bậc học sinh tinh anh, trên trước ngực còn có tiêu ký ba áng mây màu trắng, chúng là biểu tượng đặc trưng của Bạch Vân phong.
Người phản ứng lại đâu tiên chính là vị nữ tử đến từ Thương Nguyên phong, một mực đi theo Dịch Phong từ trước.
Nàng quát lớn, giọng nói mang theo chán ghét không nghi ngờ:
“Trương Thái Bạch, ngươi đây là có ý gì?”
Vị nam tử tên Trương Thái Bạch vẫn chưa có đáp lại, ánh mắt từ đầu đến cuối, một mực đặt trên người Chu Thường Ly, cái nhìn để cho người sau khẽ nhăn mày, nhíu mũi, khó chịu.
Dịch Phong gặp thanh mai trúc mã của mình bị nam tử khác nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng không gì sánh kịp lửa giận, một mặt âm trầm như nước.
Không chỉ có như thế, kẻ này trước đó, tại trước mặt tất cả mọi người, mắng hắn là phế vật, hắn sao có thể nhìn.
Thế là, Dịch Phong cũng quát lớn: “Trương Thái Bạch, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Lúc này, kẻ gọi Trương Thái Bạch mới di chuyển ánh mắt, đặt lên người Dịch Phong, nhìn đối phương bằng loại tư thái mà đối phương căm hận đến tận xương tủy; xem thường.
Trương Thái Bạch nói: “A, ta tưởng là ai đang tại đây sủa inh ỏi, nguyên lai là Dịch Phong Dịch sư đệ a.”
Hỏa Linh Vân ở một bên, không thể nào nhìn được nữa, nói lớn: “Trương Thái Bạch, nếu ngươi còn tiếp tục ăn nói hàm hồ, đừng trách chúng ta không khách khí.” Nói rồi, nàng khí thế toàn thân bao phát, linh lực cuộn trào, ngay cả pháp khí cũng lấy ra khỏi nhẫn trữ vật, dường như tùy thời có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Trương Thái Bạch đối với nàng không mảy may có chút sợ hãi.
Hắn còn cười nói: “A, nguyên lai là Hỏa sư muội.
Sư muội thế nhưng không thể vi oan cho ta.
Ta tới đây là không phải muốn gây chuyện, ta tới đây là muốn mua bảo vật.” Nói rồi, hắn hướng về sư huynh bất lương, lặp lại lời nói lúc này: “Vị sư huynh này, miếng cổ ngọc này sư đệ rất có hứng thú, một vạn Linh thạch sư đệ sẵn sàng bỏ ra, không biết ý của sư huynh như thế nào?”
Sư huynh bất lương sững sờ trong chốc lát.
Khi hắn phản ứng lại, liền một mặt khó khăn, hết nhìn qua Trương Thái Bạch lại nhìn Dịch Phong, gian nan mở miệng: “Vị sư đệ này… cái này, cái này…”
Dịch Phong gặp Cổ Ngọc chuẩn bị tới tay lại bị kẻ khác chen ngang, mà kẻ kia từ khi hắn gia nhập nội viện cho đến bay giờ liền không ngừng làm khó dễ hắn.
Hắn nào có thể nhịn.
Dịch Phong nổi giận đùng đùng, quát: “Trương Thái Bạch, ngươi đừng khinh người quá đáng.
Miếng cổ ngọc này ta đã cùng sư huynh giao dịch, nào đến phiên ngươi chỉ trỏ.”
Nói đùa, tiếp cận gần miếng cổ ngọc, Dịch Phong đã cảm nhận được bạn sinh linh bảo trong thức hải hắn sinh ra cộng minh.
Hắn không rõ tình huống cụ thể, nhưng hắn tuyệt đối chắc chắn, mảnh cổ ngọc đối với Linh bảo của hắn có đại tác dụng.
Từ trước đến nay, Bạn sinh linh bảo là ỷ lại lớn nhất của hắn, có thể trợ giúp bạn sinh linh bảo, hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Trương Thái Bạch một lần nữa không để ý Dịch Phong phẫn nộ cười nhạt nói: “Dịch sư đệ lời ấy sai rồi.
Giao dịch, chú trọng chính là quá trình.
Hiện tại quá trình chưa hoàn tất, sư đệ chưa giao linh thạch, vị sư huynh kia chưa giao cổ ngọc, sao có thể nói là cổ ngọc của sư đệ? Sư đệ nói có đúng không?”
“Ngươi.” Dịch Phong tức giận đến ngực chập chùng, gương mặt dữ tợn, sau đó cắn răng nói ra: “Trương Thái Bạch, nếu như ngươi chỉ muốn buồn nôn ta, không cần dùng đến thủ đoạn hạ đẳng như vậy đi?”
Dịch Phong lúc này có chút e ngại.
Chiến đấu trực diện, hắn không sợ đối phương, nhưng hắn e ngại đối phương giao giá quá nhiều Linh Thạch, hắn trả không nổi.
Xuất thân của hắn vốn không cao, cơ duyên thì phần lớn đầu nhập vào tu vi và thực lực, chỗ nào tài lực so sánh được Trương Thái Bạch, đệ tử dòng chính một cái Tứ phẩm thế gia.
— QUẢNG CÁO —
Một bên khác, Chu Thường Ly cũng là nói giúp: “Trương sư huynh, xin mời sư huynh rút lại ý muốn mua cổ ngọc.
Mảnh cổ ngọc này, vị sư huynh kia đã đồng ý bán cho Dịch ca ca, tự nhiên nó đã thuộc quyền sở hữu của Dịch ca ca, nào đến phiên Trương sư huynh chen vào?”
Trương Thái Bạch gặp Chu Thường Ly rốt cuộc lên tiếng, hắn mỉm cười ôn hòa nhất có thể, bình tĩnh nói: "Chu sư muội đã nói, sư huynh ta đây nhất định lắng nghe.
Thế nhưng có thể sư muội có nhầm lẫn gì chăng?"
Chu Thường Ly nhíu nhíu lông mày.
Nàng hô nghi đối phương lại đang hoa ngôn xảo ngữ, thế nhưng tố chất giáo dưỡng không thể để nàng không hỏi lại: "Sư muội có gì hiểu sai?"
Trương Thái Bạch cười: "Vị sư huynh kia chưa hề chính thức nói ra hắn muốn bán mảnh cổ ngọc này cho Dịch sư đệ với giá năm ngàn Linh thạch.
Lời của hắn chính xác là, xem ở duyên phận phân thượng, hắn có thể dành cho sư đệ mức giá ưu đãi.
Đến mức giá ưu đãi là gì, Dịch sư đệ lại có thể hay không ra được linh thạch bằng mức giá ưu đãi của vị sư huynh kia, đó lại là chuyện hoàn toàn khác."
"Cái này… " Chu Thường Ly cũng ngây người, trong lúc nhất thời không biết phản bác lại như thế nào.
Phẩm vị lại cẩn thận lời nói của sư huynh bán hàng, lý lẽ của Trương Thái Bạch không hề sai.
Dịch Phong thì đã giận dữ đến sắp không kiềm chế được.
Cơ duyên chỉ còn thiếu nửa bước nữa đến tay liền bị người chặn ngang, cảm thụ này không thể nói là dễ chịu.
Hắn quát to: "Trương Thái Bạch ngươi cái đồ vô sỉ.
Vị sư huynh này rõ ràng đã đồng ý bán cổ ngọc cho ta, ngươi quá hèn hạ tiểu nhân, dựa vào cái gì mà xen vào."
Cứ như vậy, đám người Dịch Phong cùng Trương Thái Bạch lầm vào màn đấu khẩu bất tận.
Trần Nguyên đứng tại một bên, giữ thái độ xem kịch nhìn đây hết thảy.
Từ lời lẽ rời rạc của hai phía, hắn dần hiểu rõ ân oán của Dịch Phong và Trương Thái Bạch.
Không có gì nhiều hơn mấy chữ: Hồng nhan họa thủy.
Nguyên lai, tại nửa năm trước, thời điểm các sơn phong chiêu nạp tân sinh, Trương Thái Bạch trong thời gian đó gặp được Chu Thường Ly.
Từ lần đầu thấy được nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của nàng thì hắn kinh động như gặp thiên nhân, sau đó liền không tự chủ trầm mê trong đó, ngày nhớ đêm mong, ngay cả tu luyện cũng bỏ bê, rất nhiều thời điểm bị sư huynh, sư đệ bắt gặp đang thất thần đứng nhìn về phương xa, mà phương hướng ấy lại trùng hợp thay trùng với vị trí Ngọc Nữ phong.
Trải qua một hồi đắn đó suy tính, lại thụ các sư huynh sư tỷ, sư đệ sư muội cổ động, hắn rốt cuộc lấy hết can đảm, thổ lộ tình cảm với Chu Thường Ly.
Chỉ là, hắn nào có ngờ tới hắn vậy mà bị từ chối thẳng thừng.
Đối phương thậm chí còn không một chút cân nhắc, không một chút huyền niệm, không một chút do dự.
Một lần này, để cho lòng tin của hắn nhận lấy đả kích rất mạnh.
Thế nhưng, hắn không chịu từ bỏ.
Hắn ngày ngày đều đợi trước sơn môn Ngọc Nữ phong, thời thời khắc khắc đều hướng về Chu Thường Ly, biểu thị cho nàng, hắn đối với nàng si tình bao nhiêu, vì nàng, hắn sẵn sàng bỏ ra nhiều như thế nào, hắn chỉ cầu có thể đả động được nàng.
Trương Thái Bạch nào có ngờ đến, đối phương trong lòng đã có ý trung nhân.
Dịch Phong trong một lần tới gặp Chu Thường Ly liền bắt gặp cảnh tượng Trương Thái Bạch đối với nàng dây dưa không dứt, hắn không nhịn được xuất thủ can thiệp, ý đồ đuổi đi Trương Thái Bạch.
Từ đây, nhân quả của hai người kết xuống.
Điều tra qua Dịch Phong, hắn phát hiện kẻ này xuất thân tầm thường, tu vi thiên phú cũng không nổi bật, chỉ là gần đây không biết đạt được cơ duyên gì mới một đường tăng mạnh.
Hắn cho rằng, chỉ có hắn, thiên tài Linh Châu, xuất thân từ dòng chính một cái Tứ phẩm trung đẳng thế gia mới xứng đáng với một vị tiên tử như Chu Thường Ly.
Dịch Phong, không xứng.
— QUẢNG CÁO —
Hơn thế nữa, quá trình điều tra, hắn còn phát giác ra, Dịch Phong gia nhập Thương Nguyên phong.
Bạch Vân phong và Thương Nguyên phong tại mấy trăm năm trước đây có quan hệ cạnh tranh, cho nên truyền thống truyền xuống dưới, đệ tử của Bạch Vân phong và Thương Nguyên phong không mấy hảo hữu với nhau.
Lại trải qua thời gian dài sa sút, Thương Nguyên phong rơi vào đường cùng, sắp không trụ nổi mà phải giải