Nguyệt Vũ phong là sơn phong lấy nữ tu làm chủ, cũng chỉ dành cho nữ tu.
Nam tu muốn đặt chân vào Nguyệt Vũ phong, phải được nội bộ đệ tử cho phép, bởi vậy, số lượng nam học sinh xuất hiện bên trong Nguyệt Vũ phong vô cugf ít ỏi.
Mà nam sinh niên kỷ trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, khí chất bất phàm, tu vi cao thâm thì đã ít lại càng thêm ít.
Cũng là như thế, sự xuất hiện của Trần Nguyên ngay từ đầu thu hút không ít ánh mắt, đại đa số đến từ các đệ tử trẻ tuổi, tính tình bát quái, ưa thích xem vào việc vui.
“Nha, vị sư đệ này là ai vậy? Thật trẻ tuổi, cũng thật lạ mắt.” Một vị nữ sinh nhìn không được thốt lên.
“Nhìn niên kỷ tựa hồ khoảng chừng hai mươi đi, tuyệt đối không quá ba mươi.
Có lẽ hắn là tân sinh mới nhập học.” Lại có một vị tỉnh táo phân tích.
“Không thể nào.” Một vị khác kinh hãi thốt lên: “Nhìn xem… vị… vị này mang là phục sức của hạch tâm đệ tử.
Tân sinh vừa nhập học là không thể nào?”
“Thế nhưng… thế nhưng, niên kỷ của hắn chính là trẻ như vậy.
Sẽ không có chuyện vị sư đệ này vừa sinh ra liền ở trong học viện đi?”
“Các ngươi có để ý hay không đến một vấn đề?” Một vị nữ sinh khác lúc này xen vào: “Vị sư đệ này, niên kỷ không đến ba mươi, có thể… có thể…” nói đến đây, giọng nàng run run: “tu vi của hắn… liền là Tam phẩm tầng hai, tựa hồ… cách đột phá không lâu.”
Lời của vị nữ học sinh vừa ra, tất cả mọi người sửng sốt một hồi lâu, tiếp đến là một khoảng thời gian lặng ngắt như tờ, không còn một ai lên tiếng.
Qua thời gian không biết bao nhiêu lâu, rốt cuộc có một người khác lên tiếng: “Các ngươi có chú ý đến hay không một sự việc khác?”
“Sự việc gì?”
“Vị sư muội đồng hành cùng sự đệ kia… nàng… nàng cũng là niên kỷ tương đương với hắn.
Có thể… có thể… tu vi của nàng cũng là Tam phẩm tầng hai.”
“Ta cũng chú ý tới một điều…” Lại một vị nữ đệ tử khác lên tiếng: “Phục sức của vị sư muội này… dường như… cũng là hạch tâm đệ tử.”
Lúc này, nhóm người theo dõi lần thứ hai lâm vào trầm mặc.
Theo thời gian trôi qua, số người đặt ánh mắt lên hai người Trần Nguyên và Lữ Như Yên mỗi lúc một nhiều.
Không có cách, hai người bọn hắn quá nổi bật, bất luận là dung mạo hay là khí chất, cả hai người đều thuộc về đỉnh tiêm trong đỉnh tiêm.
Ấy là chưa kể đến hai người đi cùng nhau, cử chỉ thân mật, hành động gần gũi, ngay cả động tác cũng trong lúc vô tình lộ ra sự hài hòa để cho người ta vì đó mà say mê.
Đối với Trần Nguyên và Lữ Như Yên, sử dụng từ trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ hay một cặp trời sinh đều không đủ để miêu tả.
“Các ngươi xem, hai người cùng che ô, đi dưới trời tuyết mới thực đẹp làm sao?” Có người nhịn không được thốt lên.
Con người vốn trời sinh tính hiếu kỳ, đặc biệt chính là nữ nhân, tính bát quái lại càng lớn.
Tại tình huống thời gian tu hành không bao lâu, đạo tâm chưa tu đến tình trạng tĩnh như chi thủy, nét thiếu nữ trong các nàng vẫn còn rất rõ ràng.
“Nào có, ngươi nên nhìn động tác sư đệ cầm ô cho sư muội mới là lãng mạn.” Lại có người nói ra.
Lại trải qua một hồi lâu, chờ sau khi Trần Nguyên và Lữ Như Yên rời khỏi Tuyết Lâm, một nhóm nữ đệ tử, nhí nha nhí nhanh, thanh âm oanh oanh yến yến vui vẻ đến bên hai con người tuyết, tò mò đánh giá.
— QUẢNG CÁO —
“Đây là sinh vật gì?” Một người không khỏi hiếu kỳ.
“Nhìn tựa như… là người?” Một người khác không chắc chắn.
“Có ngũ quan, có mặt mũi… thế nhưng thân hình, tay và đặc biệt chân nhìn không đúng lắm.
Tựa hồ là người mà không phải người.” Lại một người khác đánh giá.
“Mặc kệ nó là cái gì.
Bất quá… hai thứ này nhìn cũng thật đáng yêu.” Một người cho ra nhận xét.
“Nếu không… chúng ta cũng thử làm một chút?” Vị nữ đệ tử vừa nhập môn do dự hỏi.
“Vậy thì… thử một chút.” Vị đệ tử niên kỷ cao nhất, vị trí tương tự như người dẫn đầu nhóm nói ra.
Đều là người tu luyện, thể chất mạnh mẽ đến cực hạn, mười mấy người các nàng dù không sử dụng pháp lực thì cũng chẳng mấy chốc dựng lên mười con người tuyết đứng thành hàng.
Bất quá, các nàng chưa kịp cao hứng thì một cỗ lực lượng kinh khủng giáng lâm, tựa như một tòa núi thái sơn, bao phủ phương viên mười dặm xung quanh các nàng, khiến cho hai đầu gối các nàng không tự chủ chùn xuống, hai bờ vai tinh tế khẽ run, môi cắn chặt, sắc mặt kinh hãi.
Lại có ai, dám ở Tuyết Lâm nghênh ngang đến thế?
Rất nhanh, người tản mát ra khí thế xuất hiện trước mặt nhóm đệ tử.
Đó là một vị phụ nhân, niên kỷ tương đối thành thục, dung mạo xinh đẹp , sắc mặt lại nghiêm nghị, biểu cảm uy nghiêm.
Nàng nhàn nhạt quét ánh mắt qua đám đệ tử trẻ tuổi, uy áp qua một lúc lâu mới giảm bớt.
Nhóm đệ tử trẻ tuổi như trút được gánh nặng, mồ hôi đầy mặt, nhao nhao hành lễ: “Học sinh bái kiến Nguyệt Linh đạo sư.”
Nguyệt Linh Thượng nhân là đạo sư cấp trung, tu vi Tứ phẩm hậu kỳ, nổi danh nghiêm khắc, tư tưởng lại bảo thủ tại Nguyệt Vũ phong.
Để cho nàng bắt gặp chính mình đang năng ra thứ kỳ kỳ quái quái, chỉ e không thiếu một trận trách phạt.
Quả nhiên, khi Linh Nguyệt Thượng nhân đảo mắt qua mười mấy người tuyết đừng thành hàng, nàng khẽ quát: “Đây là nơi tiền bối bế quan tu luyện, lại càng là nơi các sư tỷ, sư muội cảm ngộ đại đạo, các ngươi còn dám tại nơi này nghịch ra những thứ hoa chiêu như thế? Đây là phải bị tội gì?”
Chúng nữ đệ tử nhao nhao cúi đầu: “Chúng học sinh biết lỗi.”
“Được rồi.” Linh Nguyệt Thượng nhân phất tay: “Các ngươi đi đi.
Lần sau không thể làm ra những chuyện như thế này nữa.” Nàng cũng không làm khó các học sinh.
Các nàng chỉ đắp ra các hình thù kỳ lạ, nghiêm ngặt mà nói là không vi phạm quy tắc.
Nàng chỉ không nhìn được các học sinh tại nơi trọng địa như vậy nghịch ngợm mà thôi.
Chờ đợi các học sinh tán đi, Linh Nguyệt Thượng nhân vung tay lên, ý đồ đánh tan mười mấy con người tuyết.
Nào ngờ, linh lực tại lòng bàn tay nàng vừa hội tụ thì đã bị cỗ lực lượng vô hình tan rã.
Linh Nguyệt Thượng nhân kinh nghi, ánh mắt đảo quanh thì giật mình nhận ra, tại bên người nàng, không biết từ khi nào đã xuất hiện bóng hình một nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp không tả nổi, thân mang váy trắng như tuyết, con ngươi như thu thủy, ba nghìn tóc đen, dài bay múa trong gió.
Càng thần kỳ là, đầy trời tuyết rơi, không có lấy một bông tuyết dính trên người nàng, phảng phất như chúng có mắt, đều chủ động tránh đi nàng, như là e ngại nhiễm bẩn lên nàng.
Linh Nguyệt Thượng nhân giật mình, nhận ra người đến, vội vàng khom người: “Linh Nguyệt gặp qua phong chủ.” — QUẢNG CÁO —
Khinh Vũ Chân quân không nhìn nàng, hai con mắt từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào hai con người tuyết đứng sát bên nhau.
Nàng nói: “Chỉ là hài tử nghịch ngợm một chút mà thôi, không cần quá nghiêm khắc.”
Linh Nguyệt Thượng nhân có chút kinh ngạc, bất quá, nàng vẫn là nhanh chóng đáp lễ: “Vâng, thưa phong chủ.”
“Ngươi lui xuống trước đi.” Khinh Vũ Chân quân nhàn nhạt nói ra.
Linh Nguyệt Thượng nhân nhìn qua mười mấy con người tuyết, lại nhìn về nơi sâu trong Tuyết Lâm, nơi có cỗ linh lực khủng khiếp đang không ngừng vận chuyển.
Nàng còn muốn giải thích thêm gì, bất quá nghĩ đến giọng điệu lạnh nhạt của phong chủ, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ: “Vâng, phong chủ.”
Không qua hai hơi thở, Linh Nguyệt Thượng nhân biến mất.
Cả phiến thiên địa tuyết trăng trong phạm vi một dặm chỉ còn lại đơn độc Khinh Vũ Chân quân cùng mười mấy con người tuyết.
Nàng lúc này khẽ nói: “Bộ dáng