Thời gian thấm thoát.
Hai năm thời gian chớp mắt một cái liền qua đi.
Cho đến hiện tại, Trần Nguyên đã gia nhập Thái Linh nội viện được ba năm có dư, niên kỷ của hắn cũng đã tròn hai mươi ba.
Tại thế giới trước, hai mươi ba tuổi, đây đã là cái tuổi thành gia lập nghiệp, phải có trách nhiệm tự đứng lên, chèo chống một khoảng trời.
Tại cái thế giới này, tu sĩ hai mươi ba tuổi cùng với tiểu hài tử lại chẳng có gì khác biệt.
Một ngày này, bên trong động phủ, Trần Nguyên vốn nhắm nghiền hai mắt bỗng nhiên mở lớn.
Thể nội năng lượng của hắn, khủng bố và kinh khủng tựa như thuở ban sơ cuồng bạo nhất của vũ trụ thời điểm mới ra đời, bỗng nhiên vụt tắt, yên lặng không một tiếng động, trở lại trạng thái phẳng lặng như mặt nước hồ mùa thu.
Xung quanh thân thể hắn, nguyên bản đạo vận lan tràn, huyền diệu khó lường, không ngôn ngữ nào miêu tả nổi, đột ngột biến mất, hết thảy thu về thể nội trong nháy mắt.
Cả căn động phủ bình tĩnh trở lại.
Một ngày này, Trần Nguyên xuất quan.
Bất quá, lần này bế quân không để cho hắn hài lòng.
Kiểm tra thân thể một chút xem có bất kỳ dị dạng nào không, Trần Nguyên một bên thở dài: “Cuối cùng vẫn là không có đột phá.”
Tại nửa năm trước, hắn hoàn thành cảm ngộ Hoàng kinh sau trọn vẹn hai năm nghiên cứu.
Đạo hạnh của hắn cũng nương nhờ theo đó mà tiến một bước dài, tu vi càng là thuận thế được đẩy một mạch lên tới Đệ Cửu trọng đỉnh phong.
Cảnh giới thứ Tư Đệ Cửu trọng đỉnh phong, hắn đã đi đến cuối con đường của Cảnh giới thứ Tư.
Trần Nguyên nguyên bản ý nghĩ là tận dụng Hoàng kinh, nhất kích đột phá đến Cảnh giới thứ Năm ngay trong lần đó.
Đáng tiếc, hắn thất bại.
Cảm ngộ của Hoàng kinh đã hoàn toàn tiêu hóa hết vào việc chống lên tu vi Đệ Cửu trọng đỉnh phong, không còn một chút dư thừa nào.
Sau đó, hắn dành ra nửa tháng thời gian buông lỏng tâm tình, ghé thăm một lần Lữ Như Yên, đi dạo một vòng Đan các, Trận các, Luyện Khí các, Dược viên, Đấu pháp trường,...!Chờ đợi cho tâm cảnh lắng lại, Trần Nguyên quyết định lợi dụng chút tàn dư cảm ngộ còn sót lại từ hai năm nghiên cứu Hoàng kinh, trợ giúp đột phá Cảnh giới thứ Tư.
Một lần bế quan này chính là nửa năm.
Đáng tiếc, hắn một nữa thất bại.
Cảnh giới thứ Tư không dễ dàng đột phá đến như vậy.
Trần Nguyên biết, hắn đây là lâm vào bình cảnh.
Mười sáu tuổi năm đó, hắn cũng là kẹt tại bình cảnh hai năm, mãi cho đến tận năm mười tám tuổi mới bước vào Cảnh giới thứ Tư.
Bất quá, Trần Nguyên không vội vàng.
Hắn năm đó chỉ dựa vào quan tưởng trời đất liền có thể tiến cảnh, hắn hiện tại có không ít đồ vật trợ giúp cảm ngộ, đột phá bình cảnh bất quá chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Hơn thế nữa, hắn chỉ mất năm năm để đi từ Cảnh giới thứ Tư đệ Nhất trọng sơ kỳ cho đến đệ Cửu trọng đỉnh phong.
Tại cảnh giới thứ Ba, hắn mất sáu năm.
Tốc độ tu luyện nhanh chóng như vậy, hắn còn trông mong gì hơn? Trần Nguyên biểu thị, hắn không vội vàng.
Lại nói, lĩnh ngộ Hoàng kinh hai năm qua, hắn không phải là không có thu hoạch.
Bên ngoài đạo hạnh tăng lên, hắn còn ngộ ra một môn Đạo Tông pháp thuật, Tung Địa Kim Quang.
Môn pháp thuật này cho phép tu sĩ trong chớp mắt na di ra bên ngoài phạm vi vạn dặm.
Vạn dặm tại thế giới này không tính là xa xôi, thế nhưng nháy mắt có thể đi ra đến bên ngoài vạn dặm, cho dù là Ngũ phẩm Chân nhân phổ thông cũng chưa chắc đã làm được.
Trần Nguyên ước lượng, tiêu hao linh lực của môn pháp thuật này, lấy Tam phẩm Đại tu sĩ liền có thể chống đỡ nổi.
Tứ phẩm Thượng nhân có khả năng liên tục thi triển nhiều lần mà không gặp khó khăn chút nào.
Môn pháp thuật này, tại đê giai tu sĩ chính là tốc độ vô song.
Trần Nguyên chỉnh lý lại một hồi trang phục, kiểm tra động phủ.
Không có gì bất thường.
Động phủ của hắn vốn giản đơn, ngoại trừ mấy chục cái Ngưng Linh Hồ lô bên ngoài, những sự vật khác đều không cần quan tâm nhiều.
Hắn từ đầu đến cuối rất ít tác động đến, đâu vẫn vào đó.
Nói lên Ngưng Linh Hồ lô, Trần Nguyên theo thói quen thông thường, nửa năm thu hoạch Linh Thủy một lần.
Năm mươi cái Tứ giai Ngưng Linh Hồ lô, ngay từ ban đầu đều hấp thụ linh khí của linh mạch bên dưới động phủ, hiệu suất qua các năm không có bao nhiêu thay đổi, đều đặn cung cấp cho hắn chừng hơn trăm vạn cân Tứ phẩm Linh Thủy mỗi nửa năm.
Lục giai Ngưng Linh Hồ lô thì khác.
Theo tu vi hắn càng tăng, thể nội năng lượng càng lớn, linh khí phản hồi thiên địa càng nhiều, hiệu suất ngưng tụ Linh Thủy càng cao.
Nửa năm này, hắn thu hoạch trọn vẹn ba vạn cân Lục giai Linh Thủy, so với quãng thời gian lúc đầu, nhiều hơn đến năm lần.
Trần Nguyên rời khỏi động phủ, hắn có ý định đi tìm Thiên Lan, trước đưa nàng Linh Thủy, sau lại muốn cùng nàng tới Tàng Kinh các mượn kinh thư cho năm này.
Tuy nhiên, miếng lệnh bài thân phận bên hông hắn đúng lúc này khẽ rung lên.
Trần Nguyên vừa lấy ra thì giọng nói của nhẹ nhàng của Hạo Nguyệt Chân quân vang lên:
“Đến Yên Nhiên cung, ta có chuyện cần tuyên bố.”
Trần Nguyên hơi bất ngờ.
Ba năm này, Hạo Nguyệt Chân quân rất ít chủ động triệu kiến bọn hắn.
Đối với các học sinh, nàng thực thi đúng theo chủ trương: tự do chăn thả, cho các học sinh tự do phát triển.
Đều là thiên kiêu, nàng sẽ không cứng nhắc can thiệp vào lộ trình tu hành của bọn hắn.
Trần Nguyên một đường ngự kiếm phi hành đến chủ phong.
Hắn vừa vào trước Yên Nhiên cung liền đã thấy bốn vị đồng môn đã đứng đợi sẵn tại đó.
“Trần huynh, đã lâu không gặp.
Xem ra, tu vi của huynh lại có tinh tiến.” Hàn Tường Minh dẫn đầu chào hỏi.
Những người sau cũng theo đó lên tiếng.
“Gặp qua các vị.” Trần Nguyên có lễ đáp lại.
Đối với Thiên Lan thì hắn chỉ khẽ gật đầu, người sau cũng là như vậy đối với hắn.
Trần Nguyên và Thiên Lan tại ba năm này, có thể nói là hợp tác với nhau tương đối tấp nập.
Lời nói thừa thãi đã không cần quá nhiều.
Cả hai tỏ ra khá ăn ý với nhau.
Ngược lại, ba người kia, Trần Nguyên đã có mấy năm không tiếp xúc.
Không phải là những người này và hắn xa lánh, chỉ là bởi Trần Nguyên thường xuyên bế quân, một lần chính là nửa năm, đều đặn như thế, những người khác đều không có dịp gặp hắn.
Đặc biệt là vị này Thanh Uyển tiên tử, vì khảo nghiệm trở thành thân truyền đệ tử của Hạo Nguyệt Chân quân mà thường xuyên làm nhiệm vụ, đi lại không ít.
Dưới sự trợ giúp của Hạo Nguyệt Chân quân, nàng thành công tấn thăng đến Tam phẩm tầng hai tại vài tháng trước.
Hàn Tường Minh và Liễu Viễn Duệ thì bình thản hơn.
Bọn hắn chưa đến mức dốc lòng khổ tu, liều sống liều chết tăng cường thực lực.
Tu vi của bọn hắn hiện tại vẫn còn là Tam phẩm tầng một hậu kỳ.
Đoán chừng qua hai năm nữa mới có thể nếm thử đột phá.
Tại thời điểm năm người Hàn Tường Minh đơn giản hàn huyên vài câu, một giọng nói nhẹ nhàng, phiêu miểu như tiên nữ trên chín tầng trời từ trong Yên Nhiên cung bay ra: “Nếu tất cả đã đến rồi thì nhanh vào đi.”
Cửa cung mở ra, bọn người Trần Nguyên có hàng lối, trật tự tiến hành đi vào.
“Học sinh gặp qua đạo sư.” Năm người hành lễ.
Vừa ngẩng đầu lên thì năm người Trần Nguyên kinh ngạc phát hiện ra, bên cạnh Hạo Nguyệt Chân quân còn có một người khác.
Hết lần này đến lần khác, còn là một nam tử.
Hơn nữa, nam tử này cực kỳ đẹp.
Gương mặt hoàn mỹ không một chút tỳ vết, mắt sáng như sao trời, hai đường lông mày thẳng tắp, cương nghị, đầy bá khí, sống mũi cao chót vót, cằm vuông vức đầy mạnh mẽ.
Hắn không quá cao, vai tương đối rộng, lưng thẳng, thân mang khoác áo bào trắng tinh, tựa như trích tiên không dính chút bụi trần.
Không những thế, ẩn chứa bên trong cỗ khí chất cao cao tại thượng, xuất thần không nhiễm khí lửa ấy, là một cỗ uy thế vô hình, như có như không, bá khí vô song, bễ nghễ thiên hạ, áp đảo hết thảy, ngự trị bên trên hết thảy.
Có lẽ, đây là sức hút chết người với đại đa số nữ nhân.
Trần Nguyên cảm thấy, Lữ Như Yên tại bên trong nữ nhân nổi bật bao nhiêu thì vị trước mặt này tại trong nam nhân cũng sáng chói bấy nhiêu.
Không phải sao, ngay cả ngày thường lạnh nhạt Thanh Uyển tiên tử cũng không khỏi trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm đối phương.
Hàn Tường Minh và Liễu Viễn Duệ biểu cảm không thể tin nổi, hệt như cái cách