Bên trong động phủ, Trần Nguyên một lần bế quan liền là ba tháng liên tục.
Ba tháng này, hắn không ngừng cảm ngộ, nghiên cứu và tiến hành thử nghiệm thôi diễn Huyết Thần Phân Thân thuật.
Ba tháng này bỏ ra không lãng phí.
Cho đến thời điểm hiện tại, hắn vận dụng Huyết Thần Phân Thân thuật coi như đã chạm đến ngưỡng cửa lô hỏa thuần thanh; trong quá trình ngưng tụ Huyết Thần phân thân sẽ không gặp trắc trở gì nữa.
Một tháng sau đó, Trần Nguyên liền thành công ngưng tụ ra mười bộ Huyết Thần phân thân.
Cho đến đây, hắn nhận ra, môn này Huyết Thần Phân Thân thuật cũng không giống như hắn tưởng tượng bá đạo đến như vậy.
Không phải vấn đề nằm ở phân thân; năng lực của phân thân rất mạnh là không sai.
Vấn đề nằm ở bản tôn; hay nói chính xác hơn là số lượng phân thân bản tôn có thể ngưng tụ ra là có giới hạn.
Vật chất, năng lượng không tự nhiên sinh ra, cũng không tự nhiên mất đi, chúng chỉ chuyển từ hình thái này sang hình thái khác.
Đây là câu châm ngôn, cũng là cây định hải thần trâm tuyệt đối trong giới khoa học hiện đại.
Đổi lại tu chân giới, điều này vẫn được áp dụng, chí ít là đối với cảnh giới tu sĩ không quá cao, khi mà bọn hắn còn chưa đạt năng lực có thể từ trạng thái không biến thành có.
Huyết Thần phân thân là là vật chất, đổi lại một cách nói, nó cũng là năng lượng.
Để có thể ngưng tụ thành công ra một bộ phân thân như vậy, bản tôn cần phải tiêu phí một lượng năng lượng không ít hơn.
Nguồn năng lượng ấy đến từ đâu?
Chính là nguyên khí của bản tôn, cũng chính là căn nguyên của bản tôn.
Nguyên khí, trong tình huống thông thường, là có thể hồi phục.
Thế nhưng, tốc độ hồi phục của nguyên khí không giống như linh lực nhanh đến như vậy, qua vài ngày đả tọa là có thể hoàn toàn khôi phục trạng thái đỉnh phong.
Nguyên khí cần thời gian dài hơn rất dài để có thể chậm rãi bồi bổ phần bản nguyên đã mất.
Bởi vì tu sĩ sẽ không bao giờ cho phép tình huống nguyên khí hao tổn quá độ, cho nên, số lượng Huyết Thần Phân thân có thể ngưng tụ ra cũng tương đối giới hạn.
Trần Nguyên ước lượng, một tên Tam phẩm tu sĩ tiêu chuẩn, trong vòng mười năm, nhiều nhất liền ngưng tụ được ba tôn Huyết Thần phân thân.
Bất quá, nói đi thì cũng nói lại.
Ba tôn Huyết Thần Phân thân đã đầy đủ nghịch thiên.
Điều này đâu có khác gì trống rỗng thêm ra ba cái mạng.
Tam phẩm tu sĩ sở hữu năm trăm đến tám trăm năm thọ nguyên, chỉ là bỏ ra mười năm thì tính là cái gì?
Đổi lại Trần Nguyên, hắn không rõ ràng, giới hạn của bản thân nằm ở đâu.
Lấy cảnh giới của hắn, hẳn là rất, rất nhiều đi.
Thế nhưng, hắn không có hứng thú, cũng chưa có nhu cầu đi thăm dò hạn mức cao nhất ấy.
Hắn quan tâm trước mắt là hiệu suất làm việc của những tôn Huyết Thần phân thân vừa ngưng tụ ra.
Đúng, cần mười tôn liền đủ.
Mười tôn Huyết Thần phân thân được tạo ra đều chỉ là phàm thể, không có tu vi, ngoại hình cùng Trần Nguyên giống nhau như đúc.
Không lâu sau đó, Trần Nguyên phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.
Hắn vậy mà không có cách nào để cho Huyết Thần phân thân đạt được Khởi Nguyên kinh.
“Tại sao lại như vậy? Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?” Trần Nguyên cau mày, lâm vào thật sâu trong suy tư.
Trên lý luận, Huyết Thần phân thân cùng bản tôn của hắn liên kết với nhau bởi hành lang ý thức, ý thức là tương liên, suy nghĩ là đồng nhất.
Cứ mặc cho sự thật rằng hai bộ thân thể là tách biệt, nhưng nhìn trên vấn đề nhận thức cúng linh hồn thì đó là một.
“Vậy tại sao, bản tôn có thể vận dụng Khởi Nguyên kinh, trong khi phân thân thì không?” Trần Nguyên buồn bực nghĩ đến.
Hắn một lần nữa cố gắng để cho phân thân tiếp nhận Khởi Nguyên kinh.
Không thể.
Hắn lại thử một lần để phân thân mạnh mẽ tu luyện dựa vào cảm ngộ bản tôn đã thu được theo phương pháp của Khởi Nguyên kinh.
Cũng vô dụng.
Một lần nữa, Trần Nguyên để phân thân tu luyện dựa vào cảm ngộ của mấy cuốn đê giai kinh thư theo sự dẫn dắt của Khởi Nguyên kinh hắn làm trước đó.
Lần này, hắn không dùng đến một xu cảm ngộ của bản tôn.
Kết quả vẫn là không được.
Qua nhiều lần lặp đi lặp lại thử nghiệm, Trần Nguyên rốt cuộc bó tay hết cách.
Bất kể hắn làm như thế nào, luôn luôn có một cỗ lực lượng vô hình, hùng mạnh và kinh khủng ngăn cản hắn truyền thụ Khởi Nguyên kinh cho các bộ phân thân.
Mỗi lúc hắn cố gắng thực hiện điều này, dường như bên trong hành lang ý thức của hắn xuất hiện một bức tường vững chắc không gì sánh nổi, đột ngột chắn ngang, đối với hết thảy ý thức, suy nghĩ hay nhận thức, cảm quan của hắn không tạo nên bất kỳ tác dụng nào; duy nhất nó ngăn cản liền là bộ kia Khởi Nguyên kinh.
Trần Nguyên cũng từng thử để Huyết Thần phân thân dựa theo dẫn dắt từ kinh nghiệm của bản thân khi tu luyện Khởi Nguyên kinh mà tiến hành thử tu luyện.
Ấy vậy mà, khi hắn vừa nếm thử điều đó, lập tức nội dung, chân nghĩ của Khởi Nguyên kinh trở nên tối nghĩa vô cùng, cực kỳ khó hiểu, không có khả năng để cho tâm thần hắn nắm bắt, nhận biết hay chấp nhận.
Hắn cứ như đối mặt với một mớ biểu tượng hỗn loạn và tràn đầy xa lạ vậy.
Thật khó tin phải không?
Cùng chia sẻ chung một nhận thức, thế nhưng một bên có khả năng thành thạo đọc hiểu, vận dụng và tu luyện cứ như bản năng hắn sinh ra là như vậy; một bên liền nắm bắt, chấp nhận hay nhìn ra cũng là không thể.
Thế nhưng, đó lại là sự thật.
“Có lẽ, Khởi Nguyên kinh bản thân có hạn chế.” Trần Nguyên lắc đầu ngán ngẩm.
Hắn chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy đối với tình huống trước mắt.
Đồng thời, hắn phát hiện ra một sự thật: Khởi Nguyên kinh so với trong dự đoán của hắn còn kinh khủng hơn nhiều.
Kỳ thực, hắn không nhất thiết phải để mười tôn Huyết Thần phân thân đều phải tu luyện theo Khởi Nguyên kinh, hắn còn rất nhiều bộ công pháp, kinh thư khác có thể hướng những phân thân này tu luyện theo.
Thế nhưng, điều này còn có ý nghĩa gì nữa? Hắn tạo ra những phân thân này không phải là hắn cần chút tu vi ấy của bọn hắn.
Cái hắn cần là những phân thân này đi khắp nơi thay hắn thu thập cảm ngộ đại đạo, lý giải chân nghĩa tu hành.
Không có Khởi Nguyên kinh, điều này không phải là không làm được, bất quá, chuyển tu công pháp phổ thông, hiệu suất thu hoạch cảm ngộ thấp đến mức độ hắn chấp nhận không nổi.
Nguyên do nằm ở việc, Khởi Nguyên kinh cho phép dung nạp hết thảy cảm ngộ trên thế gian, công pháp khác làm không được, kinh thư khác cũng không được, cho nên mới có chênh lệch như vậy.
Trần Nguyên trầm tư suy nghĩ.
“Nếu không… ta thử giản lược Khởi Nguyên kinh?” Hắn đột nhiên toát ra ý tưởng lạ lùng: “Nếu như toàn bộ Khởi Nguyên kinh, ta không thể nào truyền tải đến phân thân, như vậy, ta liền thử truyền đi bản nội dung tóm tắt.”
Ý tưởng vừa nảy ra, Trần Nguyên liền không có cách nào dứt bỏ.
Hắn càng nghĩ càng có thể, càng cảm thấy phương án này tương đối khả thi.
Thế là, Trần Nguyên lâm vào một lần khác bế quan.
Lần này, mục tiêu của hắn là phân tích và tóm lược Khởi Nguyên kinh, loại bỏ những phần tối nghĩa, chỉ giữ lại giá trị cốt lõi nhất.
Trần Nguyên biết, việc này là cực kỳ gian nan.
Khởi Nguyên kinh vốn không thể hiểu, diễn đạt, biểu diễn hay phiên dịch ra dưới bất kỳ dạng ngôn ngữ, hình thức giao tiếp nào hắn biết.
Điều này hắn từng kiểm chứng trước đây.
Tóm lại, quá trình này đã định trước là không dễ dàng.
Thời gian trôi đi như nước chảy.
Lại nửa năm nữa đi qua trong nháy mắt.
Trần Nguyên nhìn về thành quả phía trước, thứ mà hắn đã hao tổn toàn bộ tâm trí và tinh lực trong nửa năm qua để đổi lại, miệng phát ra u u thở dài: “Thật không nghĩ, tóm lược Khởi Nguyên kinh lại khó khăn đến như thế.”
Hắn có thể