Nhìn theo bóng lưng Trần Nguyên rời đi xa, Yến Linh bĩu môi bất mãn nói: “Hẹp hòi.
Chúng ta chỉ bất quá nhờ vả hắn có một lần, vậy mà không nể tình như vậy.”
Thanh Vũ ở bên cạnh lại lắc đầu: “Nhở vả là nhờ vả.
Ngươi vừa rồi chỗ nào giống như nhờ vả, rõ ràng là đang trắng trợn lợi dụng người ta.
Đổi lại chính là ta, vô duyên vô cớ bị kẻ khác sử dụng, cũng là tức giận không thôi.
Phản ứng của Trần sư đệ đã coi như là ôn hòa.”
Yến Linh không chịu thua kém, nói ra: “Tốt, giờ ngay cả Thanh Vũ ngươi vừa thấy sư đệ tuấn tú như vậy, cũng hướng ra người ngoài.
Ta cái này vừa già, vừa xấu, cứ như vậy bị ngươi vứt bỏ.” Nói xong, nàng còn giả bộ thút thít, lấy khăn tay thấm khóe mắt như thật sự có nước mắt có thể chảy ra bất cứ lúc nào.
Thanh Vũ đen mặt lại: “Ngươi chớ có nói lung tung.”
Yến Linh cười hì hì, sau đó lại hướng về một bên Chu Thường Ly vẫn còn giữ trầm lặng.
Nàng nói: “Mặc kệ như thế nào, hắn như vậy là không đúng, phải không Thường Ly sư muội.
Ngươi nói xem, Thường Ly sư muội có chỗ nào không xứng với hắn.
Bất luận là khí chất, dung mạo, tính tình,...! hết thảy đều hoàn mỹ.
Có biết bao nhiêu nam tử mong ước được thế vào chỗ của hắn đây, hắn liền không biết trân quý.
Bất quá nha, ta vẫn là cảm thấy, ngoại trừ hắn ra, không có mấy ai xứng với Thường Ly sư muội.
Thường Ly sư muội, ngươi không suy nghĩ lấy một hai? Nam tử tốt như vậy, trên đời thật không có nhiều.”
Chu Thường Ly rốt cuộc không nghe được nữa, gắt lên: “Yến Linh sư tỷ, nếu tỷ còn nói nữa, ta..
ta… liền không còn tỷ muội với sư tỷ nữa.”
Gương mặt nàng đỏ bừng, không biết là đang giận dữ hay thẹn thùng nữa.
Yến Linh hiển nhiên cho là trường hợp sau.
Nàng cười đến càng tươi hơn.
Chu Thường Ly gặp không thể thuyết phục được vị sư tỷ này, tức giận đến giậm chân bỏ đi.
Nàng thật sợ, thật sợ Dịch Phong thấy được một màn này.
Cứ mặc rằng, nàng tin tưởng Dịch Phong sẽ không nghe những lời đồn đoán bậy bạ; thế nhưng là vạn nhất đâu?
Bất kể thế nào, nàng cảm thấy, phải rời đi nơi này càng nhanh càng tốt, tránh để cho nhiều người lắm chuyện.
Chỉ đáng tiếc, Chu Thường Ly mong muốn không được như ước vọng.
Dịch Phong đã thấy toàn bộ cảnh này.
Kỳ thực, thời điểm Dịch Phong tới tương đối trùng hợp.
Hắn vừa hay gặp phải cảnh tượng Chu Thường Ly bị mấy tên đệ tử tinh anh của Huyền phong quấy rối.
Hắn vốn nên là xông lên phía trước, trợ giúp thanh mai trúc mã thoát vây.
Thế nhưng là, hắn cũng vừa gặp phải Trần Nguyên xuất hiện, lại gặp cảnh tượng Chu Thường Ly chủ động chào hỏi đối phương.
Dịch Phong quyết định âm thầm ở một bên quan sát.
Thân là Đại Khí Vận giả, nếu hắn dùng hết toàn bộ thủ đoạn, cho dù là Tứ phẩm hậu kỳ tu sĩ cũng chưa chắc phát giác ra thuật ẩn thân của hắn.
Kỳ thực, những điều này chưa tính là gì.
Lấy Dịch Phong đối với Chu Thường Ly hiểu biết, điều này không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Chỉ cho đến khi, Trần Nguyên bị biến thành bia đỡ đạn, hắn sau đó lại nhẹ nhõm, đơn giản đuổi đi mấy tên đệ tử của Huyền phong, ở trước mặt Chu Thường Ly hiện ra thực lực của hắn, Dịch Phong liền thấy trong lòng nao nao.
Càng chết người hơn là, Yến Linh những lời nói kia không ngừng đâm vào trong lòng của hắn.
Cái gọi là, người nói vô ý, người nghe hữu ý chính là như vậy.
Từ nhỏ cho đến giờ, Dịch Phong cũng bởi chu Thường Ly mà gặp nhiều rắc rối nhất.
Rất nhiều kẻ xem thường hắn, rất nhiều kẻ khinh bỉ hắn, rất nhiều kẻ mắng chửi hắn, không chỉ bởi vì hắn thiên phú tu luyện không được, mà bởi vì hắn có một vị thanh mai trúc mã quá ư là nổi bật.
Chưa có bất kỳ một ai nói rằng, hắn và Chu Thường Ly là xứng đôi.
Điều này gần như trở thành chấp niệm, sự ám ảnh trong lòng hắn.
Dịch Phong hai nắm đấm nắm chặt.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn qua Yến Linh một lát, sau đó hướng về phương hướng nơi Trần Nguyên biến mất.
“Sẽ có một ngày…”
------------------------
Trần Nguyên không biết những sự tình này hết thảy.
Cảm xúc của hắn không được tốt lắm.
Dành ra nửa ngày thời gian, hắn tại quảng trường giao dịch liền không tìm được đồ vật ứng ý, đã như vậy lại còn không hiểu thấu bị kéo vào một cuộc rắc rối không cần thiết.
Trần Nguyên buồn bực mà trở về.
Những ngày sau đó, Trần Nguyên sẽ thường xuyên chú ý tới tin tức về bảo vật có thể thanh tịnh tâm thần, phòng ngừa tâm ma.
Bất quá, hắn vẫn là không tìm được đồ vật mong muốn.
Ngược lại, thời gian chính dành để bồi tiếp Lữ Như Yên thì không thiếu đi một thời, một khắc.
Trần Nguyên lần đầu tiên phát hiện ra, một bên thưởng trà, một bên nghe tiếng đàn của nàng, quả thực là một loại cực hạn hưởng thụ.
Lữ Như Yên tạo nghệ trên Cầm Đạo là cực cao.
Trần Nguyên ước đoán rằng, tiếng đàn của nàng, đã đầy đủ lực lượng để lay động đến tinh thần của Tứ phẩm Thượng nhân.
Nếu như nàng muốn, người nghe có thể trong nháy mắt cảm thụ đến nhân sinh đủ mọi loại cung bậc cảm xúc.
Thậm chí, dù là Tam phẩm tu sĩ, nếu như không có thủ đoạn phòng bị mà nghe được tiếng đàn của nàng, sẽ vô thức trầm luân vào trong đó lúc nào không.
Tất nhiên, tiếng đàn của Lữ Như Yên cũng có tác dụng thanh tĩnh tâm thần, trợ giúp tu sĩ tu luyện, gia tăng tốc độ đốn ngộ.
Ảnh hưởng này có thể tác động đến cả Tứ phẩm Thượng nhân, dù không quá lớn.
Thật khó mà tưởng tượng được, một nữ tử chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, Cầm Đạo lại có thể tiến xa đến nhường này.
Nếu như các tu sĩ khác biết được sự thật này, không ít người sẽ điên cuồng vì nàng.
Thử hỏi, nếu có một vị đạo lữ mà chỉ tiếng đàn của nàng liền có năng lực sánh ngang như bảo vật ngộ đạo, như vậy có ai không nổi lên ham muốn?
Trần Nguyên đã từng cảm thán: “Nếu như mỗi ngày đều có thể nghe cô nương đàn, vậy cuộc sống liền không còn gì mong chờ hơn.”
Một lúc sau, Lữ Như Yên,với gương mặt đỏ bừng, thẹn thùng đáp lại: “Vậy mỗi ngày, Như Yên liền đàn cho công tử nghe.
Hơn nữa… cũng chỉ cho một mình công tử mà thôi.”
Trần Nguyên nghe vậy, ngây ngẩn cả người, trong lòng càng phát ra vui vẻ.
Hắn cảm giác, cuộc sống của hắn đến như vậy liền là mỹ mãn, không có truy cầu gì cao hơn.
Không.
Không đúng.
Như vậy là vẫn chưa đủ.
Nếu như có thể hắn đàn cho Lữ Như Yên khiêu vũ, vậy mới là hoàn mỹ.
Thế là, ngày hôm sau đó, hắn hướng Lữ Như Yên muốn học cầm nghệ.
Cùng với cầm nghệ, Trần Nguyên cũng muốn học trận pháp.
Cầm nghệ là vì thực hiện mộng tưởng nhận sinh đỉnh phong, mà trận pháp là bởi vì hắn cảm thấy trận pháp tương đối có ích, tương lai chưa biết chừng có tác dụng lớn.
Lữ Như Yên cũng không hỏi hắn nguyên do vì sao muốn học.
Đã hắn muốn học, vậy nàng liền dốc toàn bộ tâm huyết đến dạy hắn.
Trận pháp có tính yêu cầu rất cao về thiên phú, sự nhạy cảm với các biến động và một chút tinh thần lực.
Hết thảy những thứ này, Trần Nguyên đều vượt quá nhiều so với định mức thiên tài.
Lấy lực lượng tinh thần của hắn, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, bước vào Nhị giai trận pháp sư là điều không ngoài ý muốn.
Bất quá, đây là hắn không ngoài ý muốn.
Chính là Lữ Như Yên gặp hắn tiến bộ nhanh đến như vậy, nàng không khỏi hoảng hốt không thôi.
“Trần công tử, công tử thiên phú trên Trận pháp, chỉ e là Như Yên thấy quá người mạnh nhất.
Tuyệt không có cái thứ hai.”
“Đâu có.” Trần Nguyên đáp lại: “Công lao đều ở Lữ cô nương vị ân sư này.”
Trái ngược với Trận pháp, trên Cầm đạo, Trần Nguyên không có thiên phú cao đến như vậy.
Hắn hoàn toàn theo được tiết tấu của Lữ Như Yên, ấy là nhờ ngộ tính kinh khủng cùng cảnh giới cao hơn người đến chống đỡ.
Tất nhiên, nói là hắn không có thiên phú cao, nhưng quả thực là không tồi.
Hắn kém, ấy là lấy Lữ Như Yên làm tiêu chuẩn mà thôi.
Có nàng vị đạo sư này tại, tương lai trên Cầm Đạo của hắn chắc chắn sẽ không kém.
Có lẽ, tạo nghệ của hắn không đủ để lấy Cầm nhập đạo, bất quá đệm nhạc cho Lữ Như Yên khiêu vũ vẫn là dư sức.
Hắn cũng chỉ cần có thế.
----------------------------------
Trần Nguyên và Lữ Như Yên ở trong thế giới của riêng hai người có chút trầm mê quên mình.
Đây không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Điều này rất dễ dàng dẫn đến hoang phế tu luyện.
Trần Nguyên có lẽ không có vấn đề, bản tôn của hắn vẫn còn đang thay chín bộ phân thân, đồng thời rèn luyện linh lực, trợ giúp