“Không thể.”
Lời từ chối dứt khoát của Trần Nguyên như một con dao găm, sắc bén và lạnh lẽo, cứa thẳng vào trong lòng Nguyệt Nhi.
Hai hàng lệ không thể ngăn cản, thẳng tắp chảy xuống trên gương mặt đẹp đến cực hạn.
Biểu cảm của nàng tràn đầy bi thương.
Cổ họng của nàng nghèn nghẹn.
Nàng nức nở cầu xin:
“Xin ân công cho Nguyệt Nhi một cơ hội, chỉ cần một cơ hội mà thôi.
Nguyệt Nhi từ trước đến nay chưa từng muốn hại ai, cũng không hề có ý định làm tổn hại bất cứ sinh linh nào.
Từ trước đến nay, hết thảy oán khí cùng oán niệm Nguyệt Nhi hấp thu đều là do những kẻ ác đứng sau kia thu thập.
Nguyệt Nhi thậm chí còn chưa từng giết hại qua một con gà, con thỏ.
Cầu xin ân công cho Nguyệt Nhi một cơ hội tiếp tục được tồn tại.
Nguyệt Nhi cam đoan, bất luận chuyện gì xảy ra, Nguyệt Nhi chắc chắn sẽ giữ vững bản tâm, không động tới một sinh mệnh nào hết.
n công để Nguyệt Nhi ăn chay niệm phật đều có thể.”
Nguyệt Nhi thê thảm cầu khẩn, thanh âm của nàng gấp gáp mà sợ hãi, mang theo trong đó nỗi tuyệt vọng đến cùng cực.
Nàng chỉ kém chút nữa liền muốn trực tiếp hướng Trần Nguyên quỳ lạy.
Bộ dáng của nàng muốn bao nhiêu đang thương liền có bấy nhiêu đáng thương, muốn bao nhiêu đau khổ liền có bấy nhiêu đau khổ.
Ấy là chưa nói đến dung nhan của nàng đẹp đến cực điểm, chẳng thua kém gì các nữ Đại Khí Vận giả, cùng loại kia khí chất mềm mại, yếu đuối, nhu thuận đáng yêu để người ta chỉ muốn ôm vào lòng mà vỗ về, mà che chở, bảo vệ.
Ngay cả Lữ Như Yên cũng sắp không nhìn được cảnh này.
Nàng vốn thiện lương, đối mặt thiếu nữ như thế, nàng không nhẫn tâm xuống tay.
Thế nhưng là, Trần Nguyên biểu lộ từ đầu đến cuối lạnh nhạt, tựa hồ như chưa từng bị lay động qua, dù chỉ một ly.
Hắn nhìn nàng, hai con ngươi trong sáng, không có mảy may một chút ba động.
Hắn bình tĩnh hỏi: “Nguyệt Nhi cô nương, cô nương thế nhưng có biết ngươi hiện tại là loại tồn tại như thế nào?"
Nguyệt Nhi sững sờ.
Hai con ngươi của nàng trở nên ảm đạm, vô thần, đi kèm với đó là một tia thê lương.
Chừng ba hơi thở qua đi, nàng mới khó khăn thốt ra một từ: "Oán Linh."
Trần Nguyên khẽ gật đầu.
Hắn nói: "Nguyệt Nhi cô nương biết đến rất tốt.
Cô nương lại có hiểu, Oán Linh là loại tồn tại như thế nào?"
Nguyệt nhi lúc này đã cúi gằm mặt xuống đất, gương mặt xinh đẹp đến cực hạn không dám đối mặt với hắn.
Thanh âm nàng nhỏ bé nhưng nặng nề, cũng hệt như tâm tình của nàng lúc này vậy.
"Nguyệt Nhi biết."
Nàng có thể không biết sao? Suốt mấy trăm năm bị đày đọa thành dạng quái vật kinh tởm này, người không ra người, quỷ không ra quỷ, nàng sao có thể không rõ ràng Oán Linh là loại tồn tại đáng báng bổ như thế nào.
Nếu như nói, nó là thứ mà cả thiên địa nguyền rủa và ruồng bỏ, như vậy cũng không sai.
Trần Nguyên gặp biểu cảm của nàng, trong lòng thở dài không thôi, nội tâm dâng lên một cỗ buồn bực vô cớ.
Bất quá, mặt ngoài hắn không thể nhượng bộ.
Hắn nói: "Oán Linh muốn tồn tại cần liên tục không ngừng hấp thu oán niệm và oán khí.
Nếu như cô nương tiếp tục tồn tại, mặc kệ cô nương có muốn hay không, cô nương sẽ luôn luôn tìm cách hấp thu oán khí và oán niệm.
Cô nương cưỡng ép bản thân không làm hại sinh linh.
Đây chỉ là kế sách tạm thời, duy trì không được bao lâu.
Sau đó, bản tính của Oán Linh chỗ sâu bên trong cô nương bộc phát, tâm chí của cô nương sẽ mất kiểm soát, roi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ, để cho bản năng đói khát oán niệm chiếm cứ thân thể.
Tới lúc đó, Nguyệt Nhi cô nương sẽ quay trở lại thành một cỗ máy giết chóc, tàn sát vô số sinh linh không ghê tay.
Mà lần này, không phải là những kẻ cùng hung cực ác kia đứng sau thúc đẩy mà là chính cô nương lựa chọn như vậy.
Nguyệt Nhi cô nương muốn như vậy sao?"
Nguyệt Nhi không đáp lại.
Chỉ có tiếng nước mắt chảy xuống, nhỏ vào vũng nước đục kêu tí tách không ngừng và hai bờ vai nàng run khẽ sau mỗi lời hắn nói là còn chứng minh, nàng vẫn đang nghe.
Trần Nguyên tiếp tục bổ sung, giọng bình thản: "Cứ cho rằng chúng ta thật sự mở một mặt lưới cho cô nương, cô nương nghĩ đến tình cảnh của bản thân sau này sao? Đến một ngày, cô nương bị oán niệm khống chế, triệt để trở thành Oán Linh đồ sát sinh linh, khi đó, cô nương sẽ chịu vô tận thống khổ và giày vò bởi cảm xúc căm hận, hối hận và đau đớn không ngừng ăn mòn tâm trí." Dừng tạm, hắn bổ sung: "Các tu sĩ tiền bối chắc chắn sẽ không để coi nương tiếp tục tai họa thế gian.
Hoặc họ sẽ trực tiếp tru sát cô nương, đánh cho cô nương hình thần câu diệt, tan biến khỏi thiên địa, vĩnh thế không được siêu sinh; hoặc họ sẽ thô bạo trấn áp cô nương tại một sơn mạch, hang động nào đó, ngày đêm thụ nỗi thống khổ, dằn vặt từ oán niệm và bản năng giày xéo.
Bất luận là rơi vào tình huống nào, hoàn cảnh của Nguyệt Nhi cô nương khi đó đều chẳng khác biệt nhúng thân nơi luyện ngục."
Nói đến đây, Trần Nguyên nhìn chằm chằm nàng, nói: "Đã biết như vậy, liền chẳng bằng từ ta tới siêu độ cho cô nương đi thôi.
Như vậy, cô nương không phải chịu thống khổ, lại có cơ hội đầu thai kiếp sau."
Cho đến lúc này, Trần Nguyên đã coi như hết lòng hết dạ, tận tình khuyên bảo Nguyệt Nhi.
Nếu như nàng còn chống cự, vậy hắn chỉ còn cách sử dụng biện pháp mạnh, cưỡng chế siêu độ nàng.
Hắn đưa ra lời khuyên cuối cùng: “Ta khuyên cô nương sắp tới vẫn là buông lỏng tâm thần, để tránh phải chịu nỗi giày vò.”
Nguyệt Nhi hai con mắt đẫm lệ ngước lên nhìn hắn: “ n công, thật sự không có cơ hội nào cho Nguyệt Nhi sao?”
Trần Nguyên vẫn là bình tĩnh lắc đầu: “Không có.”
Chứng kiến đây hết thảy, Lữ Như Yên cảm giác bản thân cũng sắp không đành lòng.
Nàng hỏi: “Nguyệt Nhi cô nương, ngươi vì cái gì còn muốn tiếp tục tồn tại ở cái dạng này?”
Nàng vốn định nói ra, người không ra người, quỷ không ra quỷ, bất quá, hai cụm từ cuối, nàng cuối cùng vẫn là nuốt lại vào trong.
“ n công, tiểu nữ tử…” Kế đó, Nguyệt Nhi vừa khóc, vừa kể lại cuộc đời nàng.
Không phải là một câu chuyện khúc triết hay ly kỳ.
Ba người Trần Nguyên trước đó đều đã ít nhiều đoán được một hai.
Nàng sinh tại hơn năm trăm năm trước, trong một gia đình phàm nhân ở một khu làng nghèo khó.
Năm đó, nàng mười sáu tuổi, một tên lão ẩu, dáng người xấu xí, da nhăn nheo, tóc bạc trắng tìm tới nàng.
Ban đầu, nàng cứ ngỡ lão ẩu là tiên nhân, và rằng kẻ đó sẽ mang đến cho làng của nàng phép màu.
Không lâu sau đó, nàng liền biết, địa ngục của cuộc đời nàng bắt đầu rồi.
Vì để tăng lên oán niệm trong lòng Nguyệt Nhi một cách nhanh chóng, lão ẩu kia bắt nàng phải tận mắt chứng kiến, lão ẩu đối với từng người thân của nàng hành hạ, tra tấn cả về mặt thể xác lẫn tinh thần, thụ giày vò đến cực hạn của thế gian trong thời gian dài.
Cứ