Lữ Như Yên trạng thái dị thường để Trần Nguyên sinh ra lòng cảnh giác.
Hắn lo lắng hỏi: “Lữ cô nương, cô nương không sao chứ?”
Lữ Như Yên lúc này khẽ giật mình nhìn qua hắn, trong ánh mắt vẫn còn mang theo nghi hoặc.
Nàng không chắc chắn đáp: “Trần công tử, ta có cảm giác, dường như có một thứ gì đó, hoặc nói là một tồn tại gì đó đang… kêu gọi ta?”
“Kêu gọi? Bằng truyền âm? Hay là bằng thần thức?” Trần Nguyên nhíu mày nghi hoặc.
Hắn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cũng không cảm nhận được sóng linh lực nào, càng không thể nhận ra bất kỳ tinh thần dao động lạ lùng nào.
Thế nhưng, điều này không có nghĩa là không có thứ gì tồn tại.
Trần Nguyên không phải là kẻ có thể biết hết mọi thứ.
Hắn lại càng không nghi ngờ lời nói của Lữ Như Yên.
“Cũng không phải.” Lữ Như Yên khẽ lắc đầu: “Như Yên không rõ ràng.
Không phải là lời nói truyền âm hay thần thức.
Thậm chí càng không có lời nói cụ thể.
Như Yên chỉ cảm thấy… giống như từ nơi sâu xa đang có đồ vật hấp dẫn lấy, muốn dẫn dắt ta đến đó.”
Trần Nguyên cau mày càng chặt hơn.
Loại hiện tượng huyền học này hắn đã từng nghe nói qua, không thể xem thường.
Hắn ngược lại không tin rằng Lữ Như Yên bị huyễn trận hoặc thứ gì đó tương tự mê thất.
Ngay thời khắc nàng sinh ra dị thường, hắn đã kiểm tra cả tung tích trận pháp, độc khí và hết thảy thứ gì bất thường xung quanh.
Hoàn toàn không có.
“Có thể là do một vật gì đó, tồn tại hay sinh linh nào đó bên trong bí cảnh này sinh ra cộng minh với ngươi.” Thiên Lan đột ngột nói với Lữ Như Yên.
“Với ta?” Lữ Như Yên có chút khó tin.
“Đúng thế.” Thiên Lan nhẹ gật đầu: “Cả ta và hắn đều không cảm nhận được bất cứ lạ thường nào, bất kể là về phương diện tinh thần lực, linh lực hay âm thanh.
Cho nên, điều duy nhất có thể giải thích chính là sự cộng hưởng đặc thù nào đó giữa ngươi và tồn tại phía bên kia.” Sau đó, nàng gặp Lữ Như Yên vẫn còn nghi hoặc, bèn tiếp tục giải thích: “Có thể là do công pháp, thể chất hoặc bí thật nào đó trên người của ngươi đặc thù mới sinh ra hiện tượng này.”
Nói đến đây, cả Trần Nguyên và Lữ Như Yên đều bừng tỉnh đại ngộ.
Thể chất của người sau đặc thù, bọn hắn đều biết, cho nên, lời giải thích này của Thiên Lan vẫn còn có thể chấp nhận được
Lữ Như Yên sinh ra do dự: “Trần công tử, chúng ta bây giờ nên làm gì?“
Nàng có thể cảm nhận thứ tồn tại thần bí bên kia đang kêu gọi nàng.
Đó không chỉ là lời vẫy gọi thông thường, mà càng giống như một loại trói buộc, một loại khát vọng, một loại ràng buộc nàng từ nơi u minh sâu xa, huyền diệu khó nói nên lời.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, từ sâu trong thâm tâm, loại cảm xúc này mãnh liệt đến nhường nào, tựa như bản năng, tựa như dục vọng của nàng chính là như vậy.
Nàng cực kỳ mong muốn đáp theo lời kêu gọi ấy.
Chỉ bất quá, nàng e ngại nguy hiểm nơi đó.
Cơ duyên luôn đi kèm với nguy hiểm.
Huống chi, ở trong tình thế này, chẳng ai biết phía bên kia rốt cuộc là thứ gì.
Nếu như là cơ duyên còn dễ nói, nếu như là cạm bẫy, chẳng phải các nàng ba người liền gặp phải nguy hiểm lớn.
Để cho Trần Nguyên mạo hiểm vì nàng chỉ bởi một loại cảm giác không rõ ràng, nàng không nguyện ý tiếp nhận điều này.
Trần Nguyên suy tư trong chốc lát rồi hỏi: “Lữ cô nương vẫn còn cảm nhận được sức hấp dẫn từ phía bên kia?”
Lữ Như Yên khẽ gật đầu, đáp: “Vẫn còn.”
“Lữ cô nương xác định được vị trí của đối phương?”
Lữ Như Yên hơi giật mình.
Nàng đã biết quyết định của Trần Nguyên.
Khẽ cắn răng, nàng nói: “Không chính xác, bất quá Như Yên có thể xác định khái quát phương hướng.”
“Tốt, chúng ta đi qua đó thăm dò một lần.” Trần Nguyên dứt khoát nói.
Ấn lấy phong cách làm phim ảnh hay tiểu thuyết thông thường, loại tình huống này hẳn phải dẫn phát một hệ liệt sự kiện không tầm thường và nên tránh càng xa càng tốt.
Thế nhưng, thế giới này không đơn giản như thế.
Loại chuyện này mà bỏ qua không quản, có trời mới biết đằng sau có thể để lại tai họa ngầm như thế nào.
…
Một cái thung lũng cằn cỗi, vô danh nào đó, sâu bên trong tiểu thế giới, ba ngày sau.
“Vật phát ra kêu gọi với Như Yên hẳn là ở đây.” Lữ Như Yên ngự kiếm từ trên cao, nhìn xuống mảnh sơn mạch nhỏ, trơ trụi, kéo dài gần năm ngàn dặm, nhẹ giọng nói ra.
Trải qua ba ngày không ngừng tìm kiếm, bọn người Trần Nguyên rốt cuộc tìm đến mảnh thung lũng này.
Thần thức của bọn hắn tản ra bốn phương tám hướng, dò xét kỹ lưỡng từng cọng cây, ngọn cỏ của toàn bộ mảnh địa vực rộng mấy ngàn dặm.
Một lần dò xét, bọn hắn không khỏi nhíu mày.
Sơn mạch bên dưới bọn họ, không chỉ linh khí cằn cỗi đến đáng thương, thực vật cực kỳ héo úa, khô cằn, linh thú, động vật thưa thớt đến lạ thường; mà càng đáng chú ý hơn, mật độ tà khí tại chỗ này dày đặc đến kinh ngạc.
Tại nơi đây, tà khí kết thành từng đoàn sương mù, đen kịt, nhìn không thấu, bao trùm lên cả ngọn núi là điều rất phổ biến.
“Lữ cô nương, ngươi chắc chứ?” Trần Nguyên có chút bận tâm hỏi.
Lữ Như Yên khẽ gật đầu, sau đó lại nói: “Như Yên có thể cảm nhận được loại kia cảm giác bị kêu gọi ngày càng mãnh liệt.
Hiện tại có thể đại khái xác định chính xác tồn tại phía bên kia.”
“Chúng ta đến đó thăm dò thử một chút.” Trần Nguyên nói, ánh mắt hiện lên nghiêm túc: “Mọi người chú ý cẩn thận một chút.”
Đồng thời, ý thức của hắn chăm chú quan sát chuyển động hờ hững của những dòng Tà khí trôi nổi vô định trong không khí.
Thời điểm mới tới Thanh Châu, hắn không có bao nhiêu chú ý tới loại khí quỷ dị này.
Thế nhưng, trải qua kinh nghiệm những ngày gần đây, hắn phát giác ra, Tà khí không phải là thứ đơn giản như vậy.
Chí ít, hắn cho rằng, Tà khí gây ra vấn đề, không phải đơn độc một cái Đại Càn Vương triều có thể giải quyết.
Rất nhanh, Lữ Như Yên đưa hai người Trần Nguyên đến trước một cái giếng nằm ở góc sâu thung lũng, khuất sau một khe đá lớn.
Tà khí ở nơi này tương đối dày đặc, gần như hình thành một đám mây nhỏ, nhẹ nhàng ôm lấy phạm vi mấy trăm trượng.
Mắt thường nhìn qua đều gặp một chút khó khăn.
Lữ Như Yên khẽ vươn lên ngón tay ngọc, trắng và dài, đưa mắt xuyên qua đám sương mù tà khí đen kịt, chỉ vào vị trí trung tâm: “Là vật kia hấp dẫn tâm thần Như Yên.”
Bọn người dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy tại nơi đó có một cái giếng cổ, xây bằng đá, cao hơn mặt đất chừng bốn thước, rộng nửa trượng, mặt ngoài không có bao nhiêu nổi bật ngoại trừ một cỗ khí tức cổ lão đến cực điểm, tựa như một tôn tồn tại xa xưa từ thời kỳ tuyên cổ, một mực sống sót