Ba tên áo đen nhìn thấy khí thế khủng bố tựa như chúa tể thiên địa, uy thế bao trùm lên vạn vật, trấn áp hết thảy mọi thứ của Trần Nguyên thì nội tâm lần đầu tiên sinh ra sợ hãi.
Cứ mặc cho sự thật rằng, trải qua mấy trăm năm huấn luyện khắc nghiệt đến cực độ, cả thể chất và tâm lý bị rèn rũa đến cực hạn để cho những kẻ này có thể thản nhiên đối mặt với tra tấn hung tàn nhất, với cách thức tử vong đau đớn nhất hay cả những sự vật, tạo tác báng bổ nhất, đáng kinh tởm nhất; thế nhưng, giờ khắc này, đối mặt với sự khủng khiếp của Trần Nguyên, bọn hắn vẫn sinh ra sợ hãi.
Bọn hắn sợ hãi, không phải bởi vì đối phương là con quái vật bất bại, cũng không phải bởi vì đối phương là kẻ kẻ cùng hung cực ác.
Hết thảy chỉ có một lý do.
Mạnh.
Trần Nguyên quá mạnh.
Bởi vì sự tồn tại của Tỵ Thiên Ngọc, bọn hắn không nhìn ra được tu vi của Trần Nguyên, thế nhưng, cỗ khí tức khủng bố trực chỉ linh hồn của đối phương, như thể tùy thời có thể hủy diệt bọn hắn, thời thời khắc khắc tỏa ra để cho bọn hắn phải run rẩy.
Đây là nỗi sợ bản năng nhất của sinh vật sống, sự kính sợ nguyên thủy nhất của bất kỳ sinh linh nào trước tồn tại mạnh hơn nó, giống như một con thỏ theo bản năng sợ hãi trước một con hổ vậy.
Và càng quan trọng hơn, Trần Nguyên tản mát ra không chỉ là cỗ khí tức khủng bố đến cực hạn mà càng là một loại khí thế, hoặc giả nói là khí chất, áp đảo phía trên thiên địa, siêu việt vạn vật sinh linh.
Đây là loại khí chất mà hắn kế thừa từ bản tôn mà có.
Trần Nguyên vươn tay ra, lực lượng vô cùng vô tận như cả một đại dương mênh mông không có giới hạn cuốn tới, khóa chặt lấy ba tên áo đen.
Chúng muốn chống trả, muốn kháng cự, muốn chống lại lực lượng khủng bố tựa như trời xanh của Trần Nguyên.
Vô dụng.
Sức mạnh khổng lồ đến cực hạn khiến cho chúng không thể cử động lấy một ngón tay.
Linh lực trong cơ thể bị áp chặt, tựa như là bùn nhão, đã đặc sệt lại nặng nề, không thể vận chuyển nổi thông qua kinh mạch, khiến toàn thân ba tên áo đen kinh hoảng không thôi.
Một khoảnh khắc này, ba tên áo đen nhận ra, bọn chúng đứng trước kẻ này, nhỏ bé tựa như phàm nhân run rẩy trước thần linh vậy.
Một tia cơ hội chống lại cũng không có.
“Vĩnh biệt.” Trần Nguyên nhẹ giọng nói, âm thanh của hắn bình thản, chẳng có mảy may một tia cảm xúc thương tiếc hay do dự.
Ngay tức khắc, lực lượng lôi đình bên trong cơ thể Trần Nguyên tuôn trào ra ngoài.
Từng đường sấm sét bá đạo, màu tím đậm, to lớn và khủng bố như những đầu ác long, điên cuồng và dữ dằn, đến từ nơi thâm sâu nhất của sự hủy diệt, không ngừng gào thét trong không khí, đánh nổ không gian ầm ầm.
Là một tia lực lượng của Diệt Thế Thần Lôi.
Những đường lôi đình khủng bố và kinh khủng đến cực hạn đó, thông qua chất dẫn là lực lượng mênh mông như đại dương của Trần Nguyên, trực diện công phạt ba kẻ áo đen.
ẦM… ẦM … ẦM…
Cảnh tượng diệt thế hiện ra trước mắt.
Thiên địa băng diệt.
Mặt đất nổ tung.
Bầu trời vỡ nát.
Không gian sụp đổ.
Thời gian vỡ vụn.
Các quy tắc chi phối thế giới vận hành rốt cuộc không chịu nổi sức hủy diệt cùng cực mà đi đến tan vỡ.
— QUẢNG CÁO —
Chứng kiến cảnh tượng này, ngay cả Trần Nguyên cũng kinh ngạc ngây người.
Loại cấp bậc sức mạnh này, chỉ là Diệt Thế Thần Lôi hiển lộ ra một tia mà thôi.
Nếu như toàn bộ triển khai, sức mạnh này sẽ kinh khủng đến nhường nào.
Bất quá, tâm lý hắn lại không khỏi suy nghĩ, nếu như Diệt Thế Thần Lôi mang theo sức mạnh khủng bố đến ngoài sức tưởng tượng như thế, vì sao Thiên Thủy Chân Thánh không mượn nhờ lực lượng của nó để trấn áp ý chí của Tà Thần?
Có thể là do vị trí của hắn là bên trong một cái bí cảnh, là một cái thế giới không hoàn chỉnh do Thất phẩm Chân nhân tạo nên cho nên các quy tắc ước thúc, cấu trúc không gian và thời gian mới yếu ớt như thế.
Bởi vậy, uy năng của Diệt Thế Thần Lôi mới lộ ra huy hoàng đến dọa người.
Đổi lại là Thủy giới bên trong Bạch Ngọc Thánh Liên, không, thậm chí chỉ là Trung thiên thế giới, Diệt Thế Thần Lôi không thể tạo ra hiệu ứng sặc sỡ như vậy.
Đến nỗi có thể hay không đối kháng với ý chí Tà Thần, vậy vẫn còn là một câu hỏi còn bỏ ngỏ.
Cũng có thể, Thiên Thủy Chân Thánh không hoàn toàn xem thấu Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên như lời nàng vẫn nói, cho nên nàng không dám sử dụng? Nên biết, ngay cả lực lượng của Bạch Ngọc Thánh Liên cũng chỉ đầy đủ để kìm hãm ý chí Tà Thần mà thôi; nếu như Diệt Thế Thần Lôi có khả năng ảnh hưởng tới Tà Thần, như vậy, nó cũng có năng lực phá hoại đối với Thủy giới, đối với Bạch Ngọc Thánh Liên.
Dưới tình huống không nắm chắc, cũng không bị dồn đến đường cùng, Thiên Thủy Chân Thánh có lẽ không dám đánh cược, mang Diệt Thế Thần Lôi ra sử dụng.
Một khi sử dụng, có thể diệt đi ý chí Tà Thần là chuyện tốt; nếu như không diệt sát được kẻ địch mà trái ngược lại phá hoại Bạch Ngọc Thánh Liên, vậy thì nguy rồi, nỗ lự vô số kỷ nguyên trấn áp ý chí Tà Thần bỗng chốc đổ xuống sông xuống biển.
Trần Nguyên khẽ lắc đầu.
Đây hết thảy đều là suy đoán của hắn.
Sự thực như thế nào thì hắn không quá rõ ràng.
Rốt cuộc, hắn không phải là Chân Thánh, không đứng ở độ cao như đối phương, rất khó để cho hắn phỏng đoán suy nghĩ của Thiên Thủy Chân Thánh.
Ai có thể nói chắc, ở bên trong này không còn có ẩn tình gì? Hắn chỉ biết chắc rằng, tại tình huống trước mắt, người thu được lợi lớn nhất không ai bằng hắn.
Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên là đồ tốt...!rất tốt...!cực kỳ tốt.
Một khi hắn hoàn toàn cảm ngộ được bảo vật này, đoán chừng đạo hạnh của bản tôn hắn phải tăng trưởng một đoạn dài.
Trần Nguyên thu hồi những suy nghĩ thừa thãi.
Hắn nhìn qua vị trí, nơi mà mấy hơi thở trước đó, ba tên áo đen vẫn còn tại.
Không còn gì sót lại cả.
Bên trong phạm vi một trăm dặm, đất đai, sông núi, rừng rậm đều bị đánh nát tơi bời.
Mặt đất chỉ còn lại lởm chởm những cái hố to, những vết rách lớn, những mảng đại địa bị lôi đình đốt cháy đen, những miệng dung nham nóng bỏng,...!hết thảy như những vết sẹo xấu xí, nguệch ngoạc như là minh chứng cho sự khốc liệt và sức hủy diệt kinh người của Diệt Thế Thần Lôi.
Trần Nguyên không có lộ ra bao nhiêu thư giãn.
Hắn nhíu chặt lông mày.
Địch nhân đã chết, đây là điều hắn chắc chắn.
Thế nhưng, chết không phải do hắn giết mà là bọn chúng tự kết liễu đời mình.
Sự tình diễn ra quá nhanh.
Thực tế, tại thời điểm mà lực lượng khủng bố của Trần Nguyên bắt đầu lan tỏa, bao phủ lên ba kẻ áo đen, hành lang tinh thần của hắn đã mở ra.
Hắn muốn mượn nhờ lực lượng tinh thần khủng bố của bản tôn để cưỡng ép sưu hồn, đọc trí nhớ của ba kẻ áo đen.
Ba kẻ này, không thể nghi ngờ, đến là vì hắn.
Hắn muốn biết lý do là vì sao, là ai hay thứ gì đã sai phái chúng đến.
Đáng tiếc, linh hồn của bọn chúng đã bị phong ấn tất cả những tin tức liên quan đến tồn tại đứng phía sau bọn chúng.
Tại thời điểm Trần Nguyên chuẩn bị sử dụng lực lượng tinh thần khủng bố, cưỡng ép phá vỡ phong ấn, một loại thủ tục thần bí nào đó được kích hoạt, cả ba kẻ áo đen mượn nhờ lực lượng thần bí kia để tự tiêu tán linh hồn và xóa đi hết thảy ký ức.
Dù là một sợi tàn hồn, một tia ý thức, bọn hắn không để lại.
Sau đó, Diệt Thế Thần Lôi hủy diệt chỉ là bộ xác không hồn của bọn chúng mà thôi.
Cùng với thân xác của chúng bị hủy diệt còn có pháp khí, nhẫn trữ vật và hết thảy đan dược, linh thạch, phu văn chúng mang theo bên người.
— QUẢNG CÁO —
Đối với điều này, Trần Nguyên có chút đáng tiếc.
Cảnh giới của hắn càng cao, nhu cầu đối với tài nguyên càng lớn.
Mặc dù bây giờ hắn không thiếu linh thạch, nhưng không có gì đảm bảo sau này hắn không thiếu.
Nếu như mỗi lần cần đến tài nguyên đều phải sử dụng Linh Thủy tới đổi, như vậy quá mức phiền phức.
Hơn nữa, đồ nhiều thì sẽ không quý.
Hắn nếu như đại lượng đưa Linh Thủy ra thị trường, như vậy sẽ có rất nhiều mặt bất lợi cho hắn.
“Muốn trách thì chỉ trách Diệt Thế Thần Lôi quá mạnh đi.” Trần Nguyên âm thầm nghĩ đến, không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Bởi vì chủ nhân đã chết, pháp khí cũng bị hủy diệt, cho nên kết giới vây khốn Trần Nguyên cũng tự động sụp đổ.
Trong quá trình chiến đấu, dựa vào quan