Nghe được sư thúc diệp trường tuyết nói, lữ như yên thật hoảng. ma tu tấn công? đây là kiện sự tình lớn bực nào?
nên biết, thần hà sơn hiện tại tập trung thiên kiêu của rất nhiều thế lực lớn, tu sĩ thế hệ trước nhiều không đếm xuể. không đề cập đến những tam phẩm cao thủ, tứ phẩm chân nhân hộ tống bọn hắn, không ai dám nói chắc, trong bóng tối không có ngũ phẩm cao thủ đang nhìn nơi này chằm chằm.
trong tình huống như thế, ma tu còn có thể đắc thủ, nói rõ bọn chúng có bao nhiêu lợi hại.
lữ như yên lâm vào trong xoắn xuýt. muốn hay không đánh gãy trần nguyên tu luyện?
nhìn gương mặt anh tuấn, phủ lên ánh nắng cuối chiều như lớp sa y mờ, bình thản nhắm mắt dưỡng thần, nàng cắn răng làm ra quyết định. trước không đánh gãy hắn và hà tiểu thu tu luyện. đây là cơ duyên khó có được, ít đi một ngày là ít đi một phần tạo hóa, nàng không nỡ làm bọn họ thiếu.
lữ như yên đình chỉ tu luyện. nàng đứng dậy, đi một vòng, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra bảo vật, linh tài nhiều lắm, dùng để củng cố trận pháp phòng ngự. vất vả một ngày liên tục mới xong, sau đó mới hài lòng trở lại tu luyện.
bất quá, lữ như yên không có chìm đắm hoàn toàn vào cảm ngộ như trước, nàng phân ra một nửa ý thức, tùy thời chú ý động tĩnh trận pháp. mặc dù biết làm như vậy, thu hoạch sẽ không lớn nhưng biết sao được, hoàn cảnh không cho phép.
kỳ thực, nàng đánh tính toán này không phải là làm bừa. từ suy nghĩ của nàng, ma tu dường như dành sự chú nhiều hơn vào khu vực nội địa thần hà sơn, nơi nhóm một trăm thiên kiêu tụ hội.
khả năng không lớn chúng sẽ xuất hiện tại đây, cho dù có thì cũng không phải lúc này. mặt khác, nếu như ma tu thật xuất hiện: quá mạnh, vậy thì đánh thức trần nguyên hay không chẳng có gì khác nhau cả; không đủ mạnh, vậy thì trận pháp sẽ cầm chân bọn chúng đủ lâu cho đến khi nàng đánh gãy trần nguyên.
quả nhiên, sự thật đúng như lữ như yên suy đoán, những ngày tiếp theo, bọn họ không gặp được ma tu.
ngày thứ hai mươi, nàng yên lặng không một tiếng động đột phá đến nhị phẩm tầng chín. đột phá một tiểu cảnh giới, động tĩnh gây ra không lớn, cũng không quá khó khăn, chỉ cần linh khí sung túc, căn cơ vững chắc, tu vi vừa đến thì sẽ vượt qua.
ngày thứ hai mươi ba, hà tiểu thu cũng thành công bước vào nhị phẩm tầng sáu. với tiến bộ của tiểu sư muội, nàng vẫn là tương đối hài lòng. mười sáu tuổi, nhị phẩm sáu tầng, đây tuyệt đối là thiên tài.
duy nhất làm nàng ngoài ý muốn chính là trần nguyên. nàng có thể cảm nhận rõ ràng từ trong thân thể đối phương, một cỗ lực lượng hùng hồn, mạnh khủng khiếp đang lưu chuyển, chỉ là bên ngoài không có linh khí ba động, càng không có dị tượng hiển hiện, lại cũng chẳng có bất kỳ hiệu ứng đặc biệt nào.
cuối cùng, nàng chỉ có thể đổ thừa cho đối phương tu vi cao hơn nàng. nàng xem không thấu. cùng nàng một số tuổi, tu vi đã là tam phẩm, thiên phú tu luyện thật để nàng kinh sợ.
“cũng không biết, hắn có hay không thu hoạch.”
ngày thứ hai mươi lăm, trận pháp rốt cuộc có phản ứng. lữ như yên kinh nghi mở to mắt, đôi lông mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang cố phá trận mà vào.
“nhìn không thấu.”
lữ như yên khẽ nói. khí tức từ trên người đối phương mạnh lắm, áp đảo nàng rất nhiều. chí ít là tam phẩm, hơn nữa không phải là tam phẩm tầng thứ thấp. nàng tuyệt đối không phải là đối thủ.
nhìn cách hắn thô bạo xông trận, đôi mắt đỏ ngòm như máu,nhìn chòng chọc vào vị trí ba người, người ngốc cũng nhận ra, kẻ đến không thiện.
lữ như yên vội vàng một bên điều khiển trận pháp chống địch, một bên vội vã truyền âm đánh thức hai người còn lại:
“trần công tử, tiểu sư muội,... “
không đến hai hơi thở thời gian, trần nguyên hoàn toàn thanh tỉnh. đập vào mắt hắn là tên ma tu đã phá qua hai tầng trận pháp đầu tiên. sự chú ý của đối phương ngay lập tức đặt lên hắn. trong ba người, hắn là người mạnh nhất, là kẻ duy nhất để hắn coi trọng.
tên ma tu ngược lại không hoảng hốt. ma khí, thứ khí tức khiến người ta buồn nôn và khó chịu từ tận sâu trong bản năng lan tràn, bao phủ chu vi mấy chục trượng, che đậy trời đất, núi rừng hết thảy. bước chân hắn mỗi lúc một nhanh hơn, hai tay kết ấn linh hoạt hơn, hắn có ý định phá trận trong thời gian ngắn.
“lữ cô nương, để hắn vào đi thôi.” trần nguyên nói khẽ.
hắn có thể nhìn ra, lữ như yên là đang cố hết sức, gương mặt nàng trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi. cứ như vậy, nàng chịu hao tổn, mà ngăn không được kẻ địch. tên ma tu tu vi là tam phẩm tầng bốn, chênh lệch không nhỏ chút nào.
lữ như yên cắn răng, sau cùng làm ra quyết định buông tha.
trận pháp mất đi không chế, ma tu như thế chẻ tre xông vào. không ra năm hơi thở, hắn xuyên phá tầng tầng phòng ngự, đánh đến trước mặt ba người.
không nói hai lời, bàn tay hắn khẽ động, ma khí hùng hồn tụ hợp trên lòng bàn tay, hình thành một khối cầu đen ngòm, tà ác, vỗ vào trước ngực người mạnh nhất.
trần nguyên không tránh, không né. hắn vận dụng minh không quyền đã đạt đến trình độ đại thành, tu vi tam phẩm tầng hai thôi động bảy thành, cứng đối cứng với chưởng pháp đối phương.
oanh.
vụ nổ chấn động oanh tạc cả sườn núi, lật tung đất đá và cây cối trong phạm vi ba mươi trượng quanh đó, sóng xung kích và dư lực đánh ra một cái hố rộng năm trượng, âm thanh bạo tạc chấn động màng nhĩ người thường từ phạm vi bên ngoài một dặm.
lữ như yên và hà tiểu thủ phải vận chuyển toàn bộ linh lực hộ thể, dẫu vậy, cũng bị hất về phía sau mười mấy trượng mới thôi.
khói bụi tán đi, tên ma tu bị đánh lùi về phía sau mười mấy bước, ma khí trên tay bị đánh cho sơ xác, da thịt lộ ra nhăn nheo, nứt nẻ tựa đắp nặn từ xác sống. ma tu