Trần Nguyên nhàn nhạt nhìn qua ba nữ tử trước mặt, gương mặt thoáng biểu lộ ra mờ mịt.
Hắn lắc đầu, bình thản nói: “Có lỗi, ta không nhận ra ngươi, càng không nhớ được em trai ruột của ngươi là vị nào.”
Hắn nói lời này là chân thành.
Nửa năm, khi mới đến Bách Linh học phủ, bởi vì một hệ liệt các cử động của Diệu Chân Tôn giả khiến cho cả học viện chấn kinh, dẫn đến rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đối với thiên phú của hắn không tin tưởng, cũng không phục hắn nhận được rất nhiều đãi ngộ như thế.
Cùng là tu sĩ tuổi trẻ, bản thân lại là một phương thiên kiêu, ai chẳng có trong mình ngạo khí? Và để biểu thị thái độ của bản thân, cũng là để chứng minh cho thiên hạ thấy năng lực của mình, có không ít đệ tử trẻ tuổi tìm đến Trần Nguyên đưa ra yêu cầu khiên chiến.
Lấy thân phận viện trưởng siêu nhiên, cảnh giới lại vẫn còn có, Diệu Chân Tôn giả là sẽ không hạ xuống mặt mũi, đi can thiệp vào vấn đề giữa các đệ tử trẻ tuổi.
Chỉ cần bọn hắn không làm quá bản phận, không gây ra hậu quả không thể vãn hồi thì hắn đều ngầm đồng ý.
Các vị đạo sư khác đều ôm lấy lòng hiếu kỳ cùng sự tò mò về vị nam tử trẻ tuổi mà viện trưởng mang về.
Để một người xa lạ nhận hết thảy những đãi ngộ đặc biệt, nếu như nói bọn họ không mang chút suy nghĩ riêng là không thể nào.
Bản thân bọn hắn, dù gì cũng là tu sĩ thế hệ trước, kéo không xuống mặt mũi đi chủ động tìm đến Trần Nguyên luận bàn.
Bởi vậy, bọn hắn muốn thông qua các thiên kiêu của học phủ, thăm dò ra sâu cạn của đối phương.
Thời gian đó, Trần Nguyên đánh bại qua không có năm mươi thì cũng có đến bốn mươi tên thiên kiêu của học phủ: quãng thời gian đầu, viện trưởng công bố Trần Nguyên cốt linh chỉ chưa đến năm mươi, cho nên khiêu chiến hắn đều là đệ tử niên kỷ cực kỳ nhẹ nhàng, tu vi đều chẳng cao vào đâu; thế mà theo hắn không ngừng chiến thắng, thực lực của kẻ đến khiêu chiến mỗi lúc một mạnh lên, Tam phẩm trung kỳ, Tam phẩm hậu kỳ, nửa bước Tứ phẩm, thậm chí đến sau cùng mấy vị còn đạt đến Tứ phẩm Thượng nhân cấp độ.
Hắn từng nghe loáng thoáng, mấy vị này thế nhưng là sáu năm trước đứng hàng Thập kiệt của Bách Linh học phủ, chính là mười người giành được vị trí mười vị đệ tử xuất sắc nhất học phủ.
Chỉ có điều duy nhất không thay đổi xuyên suốt hành trình này là, Trần Nguyên một đường quét ngang không có đối thủ.
Ấy là hắn còn lưu lại một tay, nếu không, e rằng, những vị gọi là Thập kiệt kia cũng chẳng tiếp nổi hắn một đòn.
Bất quá, những điều này đã đầy đủ tạo nên lực chấn nhiếp của hắn tại Bách Linh học phủ.
Uy danh của hắn triệt để bị đánh ra, về sau càng không có bao nhiêu người dám hướng tới hắn phát ra khiêu chiến.
Trong hoàn cảnh như thế, để Trần Nguyên nhớ tới một kẻ đã khiêu chiến hắn gần nửa năm trước, quả thật không phải chuyện dễ.
Ấy là chưa kể đến mấy tháng qua, hắn cùng với Diệu Chân Tôn giả có thật nhiều thứ để đàm luận, đạt thành rất nhiều nhận thức chung.
Cho nên, những chuyện lông gà vỏ tỏi từ nửa năm trước đã sớm bị hắn qua sau đầu.
“Ngươi…” Hàn Ngạo Kỳ gặp Trần Nguyên bày ra bộ dáng lạnh nhạt, không quá quan trọng thế là giận dữ trừng lớn đôi mắt đẹp mê người, một tay run lên chỉ về phía Trần Nguyên.
Nàng cảm thấy bị khinh thị, cũng cảm thấy bị xúc phạm.
Hàn gia của các nàng, tại Bách Linh Hoàng triều là đỉnh tiêm thế gia, quyền lực ngập trời, danh vọng như mặt trời giữa ban trưa.
Em trai ruột của nàng, Hàn Ngạo Bá, mặc dù tính tình lêu lổng không đứng đắn, thường xuyên phóng túng bản thân, thế nhưng thiên phú vẫn còn đó, tuổi chỉ là bảy mươi sáu, tu vi đã là Tam phẩm tầng bảy, đặt tại trong Bách Linh học phủ đầy đủ đứng hàng xuất chúng, mặc dù còn kém một đoạn mới có thể bước vào hàng Thập kiệt, thế nhưng cũng thuộc về mạnh nhất một nhóm.
Trong khí đó, bản thân Hàn Ngạo Tuyết nàng, càng là một trong mấy thiên tài mạnh nhất của Bách Linh học phủ ngàn năm qua, thiên phú xuất chúng, thực lực càng là khủng bố, danh tiếng vang vọng cả Nguyệt Châu.
Tại sáu năm trước Bách Linh học phủ tổ chức thi đâu, nàng tại trong Thập kiệt đứng hàng thứ ba.
Có thể nói, chỉ cần là tu sĩ tại Bách Linh Hoàng triều, không ai không biết đến nàng, không ai chưa từng nghe qua uy danh của nàng.
Thế mà hiện nay, đối phương tới tận đây làm Đạo sư, vậy mà làm như chưa từng nghe qua nàng.
Vì thế, nàng cho rằng, đối phương chẳng qua là muốn hạ thấp nàng một phen mà thôi
“Tốt.
Tốt.
Tốt… “ Hàn Ngạo Kỳ giận cười, từ trong miệng gằn lên ba chữ.
Sau đó, nàng cắn chặt răng nói: "Ta bất kể ngươi có nhận ra ta hay không, cũng mặc kệ ngươi có nhớ ra em trai ta hay không.
Món nợ trước đó ngươi đánh bại hắn, ngày hôm nay ta nhất định phải đòi lại."
Thanh âm của nàng bá đạo vô cùng, tuyệt không cho phép đối phương có chỗ trống từ chối.
Trần Nguyên nhìn thoáng qua đối phương, hỏi: “Vậy ngươi lại muốn làm sao đòi lại?”
Hàn Ngạo Kỳ thẳng thắn đáp: “Đã ngươi đánh bại hàn Ngạo Bá trên lôi đài, vậy ta cũng sẽ lấy lôi đài khiêu chiến đòi trở về món nợ này.
Ngươi cùng ta tiến lên lôi đài, công bằng một trận quyết đấu.”
Ở Bách Linh Hoàng triều, Hàn gia vốn là một gia tộc binh gia, lấy binh làm gốc, rất nhiều đời con cháu đều tham gia quân đội rèn luyện, càng có một bộ phận không nhỏ giữa vị trí không thấp trong quân đội.
Hàn Ngạo Kỳ càng là thời gian lâu dài sinh hoạt, tu luyện trong môi trường quân đội, tính cách của nàng thiên hướng hào sảng, thẳng thắn, bá khí, mạnh mẽ, không khác nào một tôn ánh hùng hào kiệt đầu đội trời, chân đạp đất, quả thực là thân nữ nhi không thua đấng mày râu.
Nàng luôn luôn ưa thích thẳng thắn, không vòng vo dài dòng, công bằng công chính mà trực tiếp giải quyết vấn đề.
Không chỉ có nàng mà phần lớn người xuất thân quân đội đều là như vậy.
Tại trong Hàn gia, cũng chỉ có Hàn Ngạo Bá, từ nhỏ nhận nhiều nuông chiều mới sinh ra tính nết có chút phóng túng mà thôi.
Trần Nguyên nhìn thoáng qua đối phương.
Mặc dù chưa từng nghe qua về danh tiếng người này, thế nhưng từ cử chỉ, lời nói liền có thể đoán ra một hai về tính cách của nàng.
Hắn trực tiếp lắc đầu: “Không cần thiết.
Ta không có thời gian, càng không có hứng thú.”
Nói rồi, Trần Nguyên có ý định rời đi.
Đối phương cường thế bá đạo, cho nên hắn không cần lấy lễ đối đãi, trực tiếp và nhanh gọn, như vậy lại càng phù hợp tác phong của nàng.
“Mặc kệ có hứng thú hay không, chuyện này không phải do ngươi có thể làm chủ.
Ngày hôm nay, ngươi nhất định phải đấu với ta một trận.” Hàn Ngạo Kỳ rõ ràng không có ý định dễ dàng như vậy bỏ qua cho hắn.
Thân hình nàng thoắt một cái biến mất, rồi xuất hiện chắn ngay phía trước hắn.
Hai vị nữ tử phía sau nàng, ánh mắt liếc nhìn nhau một chút, thoáng lộ ra bất đắc dĩ rồi động tác cũng nhanh chóng bắt kịp tiểu thư.
Các nàng vừa trở về từ chiến trường phương Bắc, nghỉ ngơi chưa được mấy ngày thì nhận được tin tức thiếu gia Hàn Ngạo Bá, tại mấy tháng trước, bị người đánh cho thê thảm không ngóc đầu lên được trên lôi đài.
Đai tiểu thư nghe tin này thì nổi giận đùng đùng.
Đầu tiên là lôi xềnh xệch thiếu gia ra ngoài diễn võ trường như một bao tải, quất cho thiếu gia một trận so với mấy tháng trước còn thê thảm hơn nhiều.
Lý do không nằm ở thiếu gia đắc tội đối phương hay làm sai điều gì, chỉ đơn giản vì thiếu gia thua đến quá mất mặt, chỉ thế thôi.
Thân là xuất thân gia tộc võ tướng, khí cốt yếu kém đến mức để nàng không chấp nhận được.
Một trận đòn đó, dù là trưởng bối cũng nhìn không nổi, sau đó phải vội vàng can ngăn.
Hàn Ngạo Bá cho đến bây giờ vẫn nằm trên giường, căn cơ không gặp vấn đề, nhưng xương cốt, cơ bắp, da thịt toàn thân hủy đi hơn phân nửa.
— QUẢNG CÁO —
Sau đó, đại tiểu thư Hàn Ngạo Kỳ không kịp chờ đợi vội vàng chạy đến học phủ tìm kiếm người kia, kẻ đã đánh bại em trai nàng, thay Hàn gia tìm lại danh dự.
Bất quá, đó chỉ là một trong các lý do mà thôi; càng nhiều hơn là lòng hiếu chiến của nàng trỗi dậy khi chứng kiến bên trong học phủ lại toát ra nhân tài mạnh mẽ như vậy.
Quét ngang Thập Kiệt không bại trận nào.
Nàng phải tự mình khiêu chiến loại đối thủ này mới thỏa mãn.
Các trưởng bối trong Hàn gia cũng chưa từng ngăn cản.
Chút ma sát, khiêu chiến này giữa các đệ tử trẻ tuổi diễn ra nhiều lắm, nhìn mãi đến thành quen, bọn hắn cũng không có ý định ra mặt.
Đến nỗi danh dự? Một cái Hàn Ngạo Bá, một cái Hàn Ngạo Kỳ, nhiều nhất chỉ coi là trò đùa giữa lớp trẻ tuổi mà thôi.
Khi mà sự tình chưa chạm đến lợi ích cốt lõi của gia tộc thì quả thực chẳng đáng coi vào đâu.
Trần Nguyên nghiêm túc nhìn qua nữ tử anh tư bừng bừng, khí thế hung hăng nhưng lại mang theo một loại nét đẹp khó diễn tả nên lời.
Hắn trở nên nghiêm túc, khí chất trên thân thay đổi đột ngột, uy nghiêm mà khủng bố.
Hắn hỏi: “Ngươi thực sự muốn khiêu chiến ta?”
Trong giây lát, Hàn Ngạo Kỳ bị khí thế trên thân đối phương chấn nhiếp.
Bất quá, chỉ là giây lát mà thôi.
Điều này càng làm giấy lên chiến ý trong hai con ngươi của nàng.
Nàng cắn răng, trực tiếp đối diện với hắn, ương ngạnh nói: “Ta đã nói, có chiến hay không, không phải ngươi có thể quyết định được,”
Thế rồi, có lẽ nàng bị kích thích bởi khí thế trên thân đối phương, một loại lực lượng vô hình khiến cho từng lông tơ trên cơ thể nàng dựng đứng lên trong chiến ý sôi trào, khí tức của Hàn Ngạo Kỳ không tự chủ được mà bộc phát ra ngoài, mãnh liệt như một ngọn núi lửa phun trào, dữ dội như một trận cuồng phong hủy diệt, chói lọi như vầng mặt trời giữa ban trưa.
Toàn bộ tu vi Tứ phẩm Tầng ba của Hàn Ngạo Kỳ bạo lộ không che giấu chút nào.
“Tu vi mới bước vào Tứ phẩm Tầng ba không bao lâu.” Trần Nguyên âm thầm đánh giá: “Bất quá, cường độ thể nội linh lực hùng mạnh đã sánh ngang với Tứ phẩm tầng bốn đỉnh phong, thậm chí tiếp cận tầng năm.”
Điều này là cực kỳ hiếm thấy.
Nên biết, tại Tứ phẩm cảnh giới, mỗi một tầng tu vi tạo nên sự chênh lệch xấp xỉ bốn lần về sức mạnh.
Thể nội linh lực của Hàn Ngạo Kỳ đã tiếp cận lực lượng của Tứ phẩm tầng năm, vượt ngang qua gần hai tầng cảnh giới, điều này nói rõ, nếu không cân nhắc pháp thuật, không để ý tốc độ hay kỹ năng, như vậy, lực lượng của nàng mạnh hơn quá mười lần so với tu sĩ đồng cấp.
Mười lần chênh lệch về sức mạnh, đây là khác biệt như trời với đất vậy.
Chênh lệch ba đến năm phần mười về lực lượng đã tạo nên thế trận áp đảo một phía khi đối đầu rồi; hai lần khác biệt tạo ra sự nghiền ép hoàn toàn khi giao đấu.
Mạnh hơn ba lần, đối thủ gần như không có khả năng chống cự qua ba chiêu.
Đến nỗi năm lần khác biệt về lực lượng trở lên, đây không phải là cuộc chiến nữa mà là sự miểu sát.
Cho nên, nói Hàn Ngạo Kỳ là quái vật trong cùng cảnh giới cũng không sai.
Dù Thái Linh nội viện, số lượng người có thể rèn luyện thể nội linh lực đến mức độ này cũng lác đác không có mấy, chỉ có mấy người Công Tôn Hoằng mà thôi.
Thông thường, có thể rèn luyện linh lực đến mạnh gấp đôi tu sĩ thông thường đã là vô cùng hiếm hoi cũng vô cùng khó khăn rồi.
“Là do thể chất đặc thù sao? Hay nàng đạt được bí pháp cô đặc linh lực đặc thù?” Trần Nguyên thoáng nghĩ quá, sau cùng lại chưa từng sử dụng Khởi Nguyên nhãn thăm dò.
Mà ngược lại, Hàn Ngạo Kỳ gặp đối phương đối mặt với khí thế kinh khủng của nàng lại chưa từng có biểu lộ khác thường, hơn nữa còn vững vàng đón lấy, trong lòng dấy lên chiến ý càng thịnh.
“Kẻ này rất mạnh.” Đây là ý nghĩ chân thật của nàng.
Một phần vì biểu hiện của hắn, một phần là bản năng đang thôi thúc từng tế bào của nàng điên cuồng, nhắc nhở cho nàng.
“Đấu với ta.” Hàn Ngạo Kỳ lặp lại lần nữa.
“Đi thôi.” Trần Nguyên không quan trọng, phất tay