Trần Nguyên suy nghĩ trong chốc lát rồi làm ra quyết định.
“Đa tạ ý tốt của Khương tiên tử.” Hắn lắc đầu từ chối: “Tại hạ trước đó vừa có chỗ thu hoạch từ nơi viện trưởng, hiện tại cần bế quan tiêu hóa thu hoạch đó.
Mong Khương tiên tử thứ lỗi.” Trước đó, đạt được Diệu Chân Tôn giả chỉ điểm thật sự là lớn lắm, so với một cuốn Ngũ giai kinh thư còn lớn hơn nhiều.
Hơn nữa, hắn rõ ràng, tham thì thâm, trước vẫn là nắm chắc cơ duyên này đã.
Trái lại, kinh thư còn có cơ hội tiếp cận lần sau.
Khương Liên Tuyết có chút sững sờ.
Trong đôi mắt lạnh nhạt của nàng thoáng lộ ra nét kinh ngạc.
Nàng thật không nghĩ tới, nam tử này lại từ chối chính nàng.
Lấy nhan sắc, bằng địa vị, thân phận và tu vi, trước này thật không có bao nhiêu người làm được từ chối nàng.
Điều này để nàng có chút chuẩn bị không kịp.
Bất quá, nét kinh ngạc ấy bị nàng giấu đi rất nhanh, cũng rất sâu.
Khương Liên Tuyết nở nụ cười, đủ đẹp để khiến trăm hoa phải phai mờ.
Nàng có chút nuối tiếc nói: "Xem ra là tiểu nữ đường đột.
Mong Trần đạo sư thứ lỗi."
Trần Nguyên khẽ gật đầu, cùng Khương Liên Tuyết khách khí hàn huyên vài lời rồi lịch sự cáo từ rời đi.
Hắn trước đó cũng hứa hẹn, sau đó nếu có cơ hội, vậy sẽ cùng nàng luận đạo một phen.
Trần Nguyên rời đi rồi, nơi này chỉ còn lại ba vị thiên kiêu, còn là ba vị thiên kiêu mạnh nhất, nổi bật nhất Bách Linh Hoàng triều.
Triệu Vô Song nhìn qua Khương Liên Tuyết, thẳng thắn nói: "Nghiên cứu cổ kinh? Ta không có hứng thú."
Cái gì nghiên cứu kinh thư, cái gì thưởng trà luận đạo,...!những này đều không phù hợp với hắn.
Bởi vì con đường tu hành, bởi vì công pháp cũng bởi vì thể chất nguyên do, Triệu Vô Song chỉ ưa thích chiến đấu.
Muốn ngộ đạo, vậy đạo của hắn cũng chỉ có thể ngộ ra bên trong chiến đấu.
Nói rồi, Triệu Vô Song hướng ánh mắt về phía Hàn Ngạo Kỳ gần đó, tựa như muốn hỏi: Nếu không, ngươi đấu với ta một trận.
Không chỉ có Trần Nguyên, thực lực mà Hàn Ngạo Kỳ bày ra cũng đầy đủ kích thích chiến ý của hắn.
Đáng tiếc, Hàn Ngạo Kỳ không nể mặt hắn: "Đi đi, ta không có hứng thú với ngươi."
Triệu Vô Song bất đắc dĩ nhún vai, sau đó đằng không mà đi.
"Một bộ này của ngươi, đối với hắn… vô dụng." Khi chỉ còn hai người trên lôi đài, Hàn Ngạo Kỳ đột nhiên nói với Khương Liên Tuyết.
Tùy tùng của cả hai đã sớm bị đuổi về phía xa, nơi đây chỉ còn lại khoảng không trống trải dành cho hai vị thiên chi kiều nữ xuất chúng nhất Bách Linh Hoàng triều.
Khương Liên Tuyết thu hồi ánh mắt vẫn luôn hướng về nơi bóng lưng Trần Nguyên biến mất.
Qua mấy hơi thở, nàng mới đối mặt với Hàn Ngạo Kỳ, thong thả nói ra: “Ngươi tựa hồ đối với hắn rất hiểu rõ?”— QUẢNG CÁO —
Hàn Ngạo Kỳ lắc đầu: “Không hiểu rõ.
Bất quá, hắn kinh khủng, không phải là ngươi có thể tưởng tượng, càng xa xa không phải là chúng thiên kiêu thông thường mà ngươi từng gặp có thể so sánh với.”
Khương Liên Tuyết khẽ cười, nói: “Ngươi có lẽ bị hắn đánh ra bóng ma tâm lý đi.
Phán đoán và nhận xét của ngươi hiện đang mang định kiến cá nhân quá nặng.”
“Có lẽ vậy.” Hàn Ngạo Kỳ không phủ nhận.
Sự thật có thể đúng như Khương Liên Tuyết nói.
Nàng xưa nay rất ít khi sai lầm.
Bởi, nàng là một trong số ít người mà Hàn Ngạo Kỳ biết có thể giữ được bình tĩnh trong mọi tình huống, luôn luôn duy trì được cái đầu lãnh.
Trên phương diện này, Hàn Ngạo Kỳ và Khương Liên Tuyết hoàn toàn trái ngược với nhau.
Bất quá, như vậy thì đã sao? Dẫu cho nàng phán đoán dựa theo cảm tính, điều đó cũng không đồng nghĩa với việc phán đoán của nàng là sai lệch.
Chỉ có trực diện đối mặt với kẻ kia, người ta mới biết hắn có bao nhiêu khủng bố, chỉ có chân chính giao chiến qua với hắn, người ta mới nhận thức được hắn đáng sợ đến nhường nào.
Người đứng từ bên ngoài, xa xa không nhìn tới được một góc nhỏ của thực lực thật sự của con quái vật kia.
Cho nên, Hàn Ngạo Kỳ hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán của mình.
Thật lâu sau, Hàn Ngạo Kỳ lại nói: “Người có thể giúp ngươi cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Ta xem trong học phủ này lại không thiếu nam tử tuấn kiệt.
Nếu ngươi nguyện ý, lại có bao nhiêu người có thể chối từ ngươi?”
“Chẳng phải ngươi đã nói, thiên kiêu trong học phủ này, không có ai sánh nổi với hắn sao?’ Khương Liên Tuyết lạnh nhạt đáp: “Như ta đã chọn người sẽ sánh vai đi bên cạnh ta, vậy thì ta phải chọn người xuất chúng nhất, ưu tú nhất.”
Hàn Ngạo Kỳ lắc đầu: “Ngươi luôn muốn tự bản thân mình phải hoàn hảo; cho nê, đối với bất cứ thứ gì liên quan đến ngươi, ngươi cũng muốn phải là hoàn hảo nhất.
Trên đời nào có sự tình gì thập toàn thập mỹ như vậy.
Ngươi chỉ đang tự làm khó bản thân thôi.”
“Thì tính sao? Chí ít, ta đang nỗ lực để đạt được thứ tốt nhất.”
Hàn Ngạo Kỳ lại một lần nữa lắc đầu: ‘Ngươi đang sai lầm.
Nam tử xuất sắc nhất chưa chắc đã là đối tượng phù hợp nhất cho ngươi.
Lựa chọn tốt nhất, có đối khi không phải là thứ mà ngươi vẫn nghĩ.”
Nói rồi, nàng không để ý đến Khương Liên Tuyết lâm vào trầm tư mà lập tức xoay người, mang theo hai vị nữ tùy tùng, đạp không rời đi.
Người sau vẫn còn lưu lại giữa lôi đài, hai con ngươi không có tiêu tự, nhìn về phía chân trời, xuất thần như không còn ý thức được thế giới bên ngoài.
Lại qua thật lâu, nàng mới hồi phục.
Hai bàn tay ngọc, thon, dài, nắm chặt lại.
Nàng khẽ thì thầm: “Ta lại không tin, bằng vào ta vẫn không chinh phục được.”
--------------------------------------------— QUẢNG CÁO —
Quay trở lại Thanh Châu, Nam Hoàng vực.
Bên trong tiểu thế giới mới được khai phát, thời gian đã đi qua hai mươi ngày kể từ khi Trần Nguyên đánh giết ba tên áo đen bí ẩn.
Kể từ sau thời gian đó, không còn có kẻ nào tiếp cận nhóm người Trần Nguyên thêm nữa.
Kỳ thực, cách mỗi mấy ngày vẫn có một vài nhóm tu sĩ nhỏ đi ngang qua bên ngoài mấy ngàn dặm.
Tu vi những người này không cao, đại đa số là Nhị phẩm, phần nhỏ có thể đạt tới Tam phẩm sơ kỳ, Tam phẩm tầng năm đã là tối cao.
Bất quá, những người này không ai tới gần phiến sơn mạch nơi bọn người Trần Nguyên tọa trấn.
Chỉ cần để Nguyệt Nhi để lộ ra một sợi khí tức của Tứ phẩm hậu kỳ đã đầy đủ dọa chạy những kẻ này.
Mặt khác, sự xuất hiện của những nhóm tu sĩ lạ mặt này để cho Trần Nguyên ngay lập tức nghĩ đến một vấn đề: Sự tồn tại của bí cảnh, e rằng đã bại lộ trước công chúng.
Phiến sơn mạch khô cằn mà bọn người Trần Nguyên đang ở đã thuộc về nơi rất sâu bên trong