Biểu hiện của lão giả để Trần Nguyên giật mình.
Hắn vội hỏi: “Đạo hữu, ra điều gì không đúng sao?”
Lão giả thu hồi ánh mắt, hồi phục tinh thần.
Hắn nhìn Trần Nguyên, khẽ lắc đầu: “Này cũng không phải.” Sau lại bổ sung thêm: “Đạo hữu yên tâm, bần đạo không phải nhìn đến điềm xấu gì.”
Lữ Như Yên cũng tò mò, lão đạo sĩ này rốt cuộc nhìn thấy điều gì ở trên người nàng.
Nếu như lão là gã lừa bịp, chỉ biểu diễn để thu thêm chút linh thạch, biểu cảm như vậy cũng quá lố đi.
Lại nữa, lúc trước lão đạo sĩ hành nghề, Thiên Lan từng truyền âm cho nàng, giải thích rằng lão đạo sĩ này không đơn giản, một thân tu vi đem ẩn giấu, không chỉ có Tam phẩm hậu kỳ tu vi mặt ngoài đơn giản như vậy.
Như thế đến, lão đạo sĩ hẳn có mấy phần bản lĩnh.
Trần Nguyên nghe lão giả nói không phải điềm xấu, trong lòng liền âm thầm thở ra.
Hắn thử hỏi thăm: “Vậy thì, đạo hữu nhìn thấy điều gì mà biểu cảm lại… đặc sắc như thế?”
Lão giả không có lập tức trả lời Trần Nguyên mà hơi liếc nhìn qua Lữ Như Yên, sau lại quay về phía hắn, thăm thẳm hỏi: “Thứ cho bần đạo đường đột, bận đạo muốn hỏi, phải chăng vị này… tiên tử là đạo lữ của đạo hữu?”
Vừa nghe câu hỏi này, gương mặt Lữ Như Yên đỏ bừng, hai gò má nóng rực.
Nàng cúi thấp mặt xuống, không dám nhìn lão giả, càng chẳng biết nên trả lời ra sao? Câu trả lời này, nên nói là có thì tốt hay vẫn là có thì tốt đây? Nàng làm sao có thể chủ động.
Chỉ có hai con ngươi xinh đẹp của nàng, dù có dịch dung bao nhiêu lần cũng chẳng thể xóa đi sự ôn nhu, trong sáng như thu thủy, thỉnh thoảng lại không nhịn được, liếc nhìn Trần Nguyên, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Ngược lại, Trần Nguyên bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn nhẹ gật đầu, giọng bình thản: “Nàng ấy bây giờ còn chưa phải đạo lữ của ta, bất quá trong tương lai gần sẽ là.”
Lời nói như vậy để cho Lữ Như Yên càng ngượng ngùng hơn, gương mặt so với trước đó càng đỏ hơn, càng nóng hơn mấy phần, cái đầu nhỏ của nàng càng cúi xuống sâu hơn một chút.
Chỉ có bàn tay trắng như ngọc, thon dài, mát lạnh của nàng là vô ý thức nắm chặt lấy Trần Nguyên không buông.
Người sau kịp phản ứng, ôn nhu vỗ lên mu bàn tay nàng an ủi.
Lão giả cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn với thái độ thẹn thùng của Lữ Như Yên.
Muôn người muôn vẻ, mỗi người lại mang một loại tâm thái khác nhau, hắn đi nhiều, gặp nhiều, lại không có gì đáng lạ lùng.
Lúc này, lão giả đối với Trần Nguyên chân thành nói: “Vị tiên tử này, phúc duyên ngập trời, khí vận như hồng, cho dù là tu sĩ, thân mang đại khí vận phụ thể, cũng không thể cùng nàng so sánh.
Đây là bần đạo bình sinh một đời tu đạo, số lượng gặp qua chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”
Trần Nguyên âm thầm tán đồng.
Từ ngày gặp gỡ Lữ Như Yên cho đến nay, hắn nhìn ra, nàng đạt được rất nhiều cơ duyên không tầm thường, thậm chí, so với các Đại Khí Vận giả, tạo hoa của nàng còn muốn to lớn.
Không đề cập tới Thần Lôi đạo chủng và Thần Lực đạo chủng kết tinh loại này kỳ vật, chỉ đề cập tới Bạch Ngọc Thánh Liên thôi, hắn cũng đã cực kỳ ngoài ý muốn.
Có Đại Khí Vận giả nào đạt được Thánh phẩm cấp bậc bảo vật? Lại có Đại Khí Vận giả nào đạt đến tốc độ đột phá nhanh như Lữ Như Yên mà căn cơ chẳng những hư hao mà còn ngày càng hùng hậu, thể nội linh lực ngày càng mạnh mẽ? Hắn từng thử dò xét qua nhiều lần, bất quá, chưa một lần nào hắn nhìn thấy trên người nàng có danh hiệu: Đại Khí Vận giả.
Cho nên, khí vận của nàng có nguồn gốc thần bí mà lấy thực lực của ta hiện tại đều không thể thăm dò chứ không đơn thuần là phương này thế giới? Hay là nói, cơ duyên của nàng không phải do khí vận đơn giản như vậy mà là có chủ ý sắp đặt từ trước?
Đây đã không phải lần thứ nhất Trần Nguyên tự hỏi điều này.
Bất luận kết quả là điều gì, thực lực của hắn hiện tại xa xa không đủ để giải quyết những điều này.
Thi hồi những tâm tư trên, Trần Nguyên đối với lão giả hỏi thăm: “Đạo hữu, bên ngoài những điều này, đạo hữu thế nhưng còn nhìn ra vấn đề gì khác?”
Lão giả lắc đầu, chân thực nói: “Không thể.
Khí vận của vị tiên tử này quá nồng đậm, nồng đậm đến đáng sợ.
Khí vận cũng giống như một loại bảo hộ vậy, cho dù là bần đạo cũng vô pháp nhìn xuyên qua nó.
Nếu cưỡng ép vượt qua khí vận dày đặc như vậy, nhìn trộm thiên cơ, như vậy ắt gặp phải phản phệ, vận khí càng dày, phản phệ càng lớn.
Lấy ví dụ như vị thiếu niên gọi Tô Thần lúc trước; bần cũng chỉ có thể nhìn qua hung cát cho hắn, nhưng không dám tường tận tính toán mệnh số của hắn; nếu không, ắt chịu thiên địa trừng phạt.”
Lão giả nói lời này là nửa thật, nửa giả.
Khí vận tựa như một tầng bảo hộ, ngăn cách bọn hắn những kẻ này thôi diễn mệnh số của đối phương là sự thật.
Thế nhưng, Tô Thần chịu đại khí vận của thế giới này chỉ là một phương hạ cấp thế giới, ý chí thiên địa không đủ mạnh để tổn thương đến hắn một tôn chân chính Cửu phẩm đỉnh phong.
Ảnh hưởng lớn nhất cùng lắm chỉ là bài xích hắn khỏi phương này tiểu thế giới, ngăn cản hắn tại đây lịch luyện, tìm kiếm cơ duyên.
Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, đại khí vận che chở Lữ Như Yên là sự thật.
Thứ duy nhất hắn có thể nhìn thấy trên người nàng là dòng khí vận vô biên vô tận, cuồn cuộn không dứt như một trận đại hồng thủy, thanh thế to lớn đủ để che khuất cả trời xanh.
Hắn thật sự sợ.
Nhưng càng đáng sợ hơn nữa là ẩn ẩn ở đằng sau dòng khí vận kinh khủng ấy, hắn lờ mờ cảm giác được, có tồn tại đại khủng bố, kinh khủng vô biên, rằng hắn chỉ cần dám cả gan đưa một tia ánh mắt xuyên qua đó, hắn sẽ lập tức bị xóa bỏ khỏi sự tồn tại, ngay cả hồn phách của bị hủy diệt, chân linh cũng bị gạt bỏ, hết thảy dấu tích tồn tại đều triệt để mất đi.
Đây là điều cực kỳ đáng sợ, cùng với Trần Nguyên một loại khủng bố đáng sợ.
Chỉ có điều, cả hai có khác biệt đôi chút, một cái cần hắn nhìn đi vào mới biết bên trong có ẩn giấu tồn tại kinh khủng, một cái, hắn chỉ cần liếc nhìn qua liền biết bên trong có giấu tồn tại cấm kỵ
Trần Nguyên không để ý lão giả tâm tư.
Hắn hướng về một bên Thiên Lan vẫn giữa im lặng từ đầu, nói ra: “Ngươi có muốn thử một chút? Vị đạo hữu này năng lực không tầm thường.”
Lão giả nghe vậy, theo bản năng hướng về Thiên Lan nhìn tới.
Lời gì cũng chưa kịp nói, chỉ là khi đối mặt với hai con ngươi huyết hồng, đỏ tươi như ngọc ruby, hắn có cảm giác, bản thân đột ngột lâm vào một vùng không gian vô biên vô tận, so với cả một tòa vũ trụ còn mênh mông, to lớn hơn nhiều.
Nơi này không có trời đất, không phân trên dưới, càng không có cỏ cây, đất đai, sông ngòi, thậm chí là không gian, thời gian cũng trở nên mờ ảo.
Hết thảy chỉ có một thứ vật chất không rõ tên, không rõ hình dáng, không rõ tính chất, đỏ tươi như máu, chiếm cứ hết thảy nơi này, đè lên phía trên các quy tắc, xóa bỏ hết thảy định nghĩa.
Một nháy mắt này, lão giả vội vã thu hồi tầm nhìn, hắn thậm chí còn đóng lại cả thần thức, không dám nhô ra một chút, phong bế lại cả thiên nhãn, thứ dùng để thăm dò mệnh lý thiên địa.
Sau lưng hắn không biết từ khi nào đã ướt nhẹp mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, nhịp tim gia tốc gấp rút, hai bàn tay trong ống tay áo không tự chủ nắm chặt lại, toàn thân run lên từng đợt.
Rốt cuộc, hắn hiểu ra, trong ba kẻ này, nữ tử nhìn qua bình bình phàm phàm này mới là tồn tại kinh khủng nhất, đáng sợ