Sau cùng, Trần Nguyên không có thật sự giết Kim bà bà cùng Vũ Ninh Hạ.
Hắn không phải là người ưa thích lạm dụng giết chóc.
Huống chi, cả hai ngay từ đầu không có huyết hải thâm cừu gì.
Nhiếu nhất, Trần Nguyên chỉ không vui vì Vũ Ninh Hạ chọc Lữ Như Yên không cao hứng và thái độ kiêu ngạo, coi trời bằng vung của nàng để hắn xem không lên.
Cho nên, hắn quyết định chèn ép, dọa dẫm các nàng một chút là được rồi.
Khi nhìn đến Kim bà bà bị cỗ lực lượng vô hình của Nguyệt Nhi chèn ép đến không thở nổi, sắc mặt tái mét, hai đầu gối quỳ rạp trên mặt đất không nói nên lời; và Vũ Ninh Hạ co ro lại trong một góc gian hàng, cả người run lẩy bẩy, sợ hãi đến tột cùng như một con thỏ nhỏ đứng trước một bầy sói hung hăng, đói khát, Trần Nguyên đã hài lòng.
Bằng một chưởng đánh cả hai bay ra khỏi cửa hàng, chật vật lăn tròn vài vòng trên đất, hắn coi như kết thúc chuyện này.
Vừa thoát ly khỏi cỗ lực lượng kinh khủng thần bí, Kim bà bà vội vã mang lên Vũ Ninh Hạ rời khỏi nơi này trong ánh mắt kinh hoảng và nội tâm không cách nào bình phục.
Dẫu cho tu đạo hơn một nghìn năm, khi mà cảnh giới không đủ, nàng không có cách nào bình thản đối mặt với tồn tại khủng bố nằm ngoài sự hiểu biết và có thể tước đoạt đi sinh mạng của nàng bất cứ lúc nào.
Ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu nàng lúc này là: Chạy.
Chạy đi càng xa càng tốt, rời khỏi nơi này, không có gì chân quý hơn sinh mạng.
Đến nỗi ý nghĩ báo thù? Nàng hoàn toàn nhấc lên không nổi.
Đây không phải là cấp bậc nhân vật mà nàng có thể lay động.
Cho dù đứng sau nàng là một Vũ gia hùng mạnh, nàng cũng không dám đem chuyện này xé ra lớn hơn nữa.
Chung quy, mâu thuẫn phát sinh từ một việc nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Kim bà bà không muốn vô duyên vô cớ trêu chọc cho Vũ gia thêm một kẻ địch hùng mạnh, bí ẩn nào nữa.
Nếu không, trước khi Vũ gia có thể làm gì đối phương, có lẽ nàng là người đầu tiên bị đem ra trừng phạt.
Ánh mắt dõi theo phương hướng nơi hai nữ tử biến mất giữa dòng người đông nghìn nghịt, Trần Nguyên lúc này mới phát hiện: hóa ra, cảm giác trả đũa không khiến cho con người ta sảng khoái đến vậy.
Trái ngược, nó chỉ khiến cho tâm tình con người càng thêm buồn bực, nặng nề.
Một buổi sáng dạo chơi vốn nên có bầu không khí thật vui vẻ, cao hứng thì nay lại hoàn toàn bị phá hỏng bởi sự xuất hiện của một nữ tử xa lạ.
Nữ chủ cửa hàng đồ trang sức vẫn chưa hoàn hồn sau những gì đã diễn ra.
Nàng vẫn còn đứng sau chiếc bàn, hai tay bám thật chặt lấy mép bàn gỗ, khiến cho từng sợi gỗ vụn vỡ nát trước thể chất của một Nhị phẩm sơ kỳ tu sĩ lúc nào không hay.
Nàng miễn cưỡng đứng vững, nhưng ánh mắt của nàng nhìn về phía đám người Trần Nguyên đã mang theo sự kinh hoảng như chứng kiến loài hung thú đáng sợ nhất thế gian.
“Như vậy còn mua bán gì nữa.” Trần Nguyên buồn bực nghĩ đến.
Hắn cũng rất bất đắc dĩ.
Quả nhiên, Lữ Như Yên chủ động đánh vỡ sự yên tĩnh lúng túng: “Chủ cửa hàng, về phần chiếc vòng tay kia…”
Lời của nàng còn chưa dứt, nữ chủ cửa hàng đã giật mình run lên, ánh mắt phiêu hốt và sợ hãi.
Nàng lắp bắp đáp: “Các… các vị… tiền… tiền bối.
Chiếc… chiếc vòng tay này thuộc… thuộc về các vị.
Không… không cần tốn một viên linh thạch.”
Nhìn tới trước mắt hàng núi linh thạch, nữ chủ cửa hàng làm sao có thể nổi lên lòng ham muốn.
Thế nhưng, so với sự ham muốn linh thạch, chút tỉnh táo còn lại của nàng vẫn kịp thời nhắc nhở nàng, mạng sống quan trọng hơn.
Nàng làm sao dám vì mấy trăm viên linh thạch đắc tội những kẻ đáng sợ này.
Thôi thì, nàng coi như ngày hôm nay đen đủi vậy.
Lữ Như Yên không trả lời ngay mà ánh mắt liếc về phía Trần Nguyên, tựa như đáng nói: “Đó, công tử, ngươi xem, đây là chuyện tốt mà công tử làm.”
Trần Nguyên khẽ nhún vai.
Hắn phất tay một cái, thu hồi toàn bộ mười vạn linh thạch lấy ra trước đó.
Nghĩ lại, hắn thấy, việc đột nhiên sở hữu tới mười vạn linh thạch đối với nữ chủ cửa hàng chỉ có Nhị phẩm sơ kỳ tu vi chưa chắc đã là một chuyện tốt, đặc biệt là khi mà sự tình náo động có chút lớn.
Chỉ e, bên ngoài đã có một, hai kẻ để mắt tới.
— QUẢNG CÁO —
Trần Nguyên đi tới bên chiếc bàn, cầm lên chiếc vòng tay tinh xảo chế tác từ Tam giai cổ ngọc.
Hắn hướng chiếc vòng tay xanh lam, trong suốt, tuyệt đẹp này về phía Lữ Như Yên, ý hỏi nàng có còn muốn hay không.
Người sau khẽ lắc đầu.
Chuyện vừa xảy ra đã phá hỏng tâm trạng của nàng.
Toàn bộ quá trình này, nữ chủ cửa hàng hoàn toàn không có ý định ngăn cản.
Tại trong mắt nàng, chiếc vòng tay đã không còn thuộc về cửa hàng.
Thời điểm Trần Nguyên dự định đặt chiếc vòng tay trở lại hộp gấm, ánh mắt của hắn bỗng lóe lên.
Bên trong chiếc vòng tay có thứ gì đó.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Trần Nguyên.
Trước đó, Lữ Như Yên chỉ là ngẫu nhiên mà ưa thích chọn chiếc vòng tay này, Trần Nguyên chưa hề để ý kỹ nó.
Bây giờ nhìn thật cẩn thận từ khoảng cách gần, hắn mới nhận ra, bên trong chất ngọc dường như có một vật gì đó, chỉ bé như hạt gạo nếp thôi, ẩn mình một cách hoàn hảo bên trong chất ngọc xanh lam, trong suốt.
Nếu như không phải là ánh mắt của một Tứ phẩm Thượng nhân cực kỳ tinh tường, lại may mắn quan sát ở khoảng cách chưa đầy một khoảng tay, có lẽ, Trần Nguyên còn không nhìn ra được.
Trần Nguyên điều động linh lực.
Cỗ năng lượng khổng lồ, xuyên thấu qua các đầu ngón tay rót vào nội bộ chiếc vòng, lại thêm sức mạnh vật lý kinh khủng đến từ nhục thể cường hoành không gì sánh bằng đến từ một Tứ phẩm Thượng nhân rèn đúc cơ thể đến cực hạn; tại hai cỗ sức mạnh song song điệp gia, chiếc vòng tay dễ dàng vỡ nát, tan thành bột mịn.
Chủ cừa hàng nhìn thấy cảnh này, cảm xúc đã giật mình lại tiếc nuối.
Một chiếc vòng tay đẹp như vậy rồi cứ như thế bị phá hủy.
Lữ Như Yên kịp phản ứng lại, không hiểu hỏi thăm: “Trần công tử, công tử làm gì vậy?”
Trần Nguyên không trực tiếp đáp mà đưa vật thể kỳ lạ, bé bằng hạt gạo nếp, toàn thân trong suốt màu xanh lam, hơi đậm, mặt ngoài óng ánh đến trước mặt nàng.
“Đây là?” Lữ Như Yên hiếu kỳ nhìn xem.
“Thâm Hải Chân Nguyên tinh.” Thiên Lan, người vẫn giữ yên lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng: “Một dạng kết tinh của Chân Nguyên tại dưới đáy của biển sâu, hình thành do áp suất nước rất lớn và hàn khí cực lạnh khi thiếu ánh sáng mặt trời.
Nghiêm ngặt xem xét thì nó cũng tương tự như linh thạch là kết tinh của lượng linh khí khổng lồ vậy; chỉ là, từ mật độ và lượng đến xem, Thâm Hải Chân Nguyên tinh càng nhiều hơn.
Đối với tu sĩ tu luyện Băng thuộc tính, Thủy thuộc tính hoặc âm thuộc tính cũng coi như là bảo vật.
Giá trị thông thường rơi vào khoảng mười lăm đến hai mươi nghìn Linh thạch.
Đáng tiếc, viên Thâm Hải Chân Nguyên tinh này quá bé, phẩm giai cũng không quá cao, so với một viên Thâm Hải Chân Nguyên tinh thông thường khai thác được chất lượng kém hơn nhiều.
Đối với chúng ta cấp bậc này tu sĩ là vô dụng, giá trị có lẽ chỉ từ ba đến năm ngàn linh thạch.”
“Ồ.” Trần Nguyên có phần kinh ngạc.
Thông tin từ Khởi Nguyên nhãn của hắn cũng gần tương tự như những gì Thiên Lan nói.
Khác, ấy là phần giá trị trên thị trường.
Còn thứ hắn biết nhiều hơn, viên Thâm Hải Chân Nguyên tinh này chỉ thích hợp cho Nhị phẩm trung, hậu kỳ tu sĩ sử dụng.
Đúng lúc này, Thiên Lan truyền âm cho Trần Nguyên và Lữ Như Yên: “Để ý một chút kẻ gọi là Vũ Ninh Hạ, nàng có thủ đoạn đặc thù có thể thăm dò ra nơi nào có cơ duyên.”
Nghe vậy, Lữ Như Yên khẽ giật mình, suy nghĩ chăm chú nhớ tới việc nàng và Vũ Ninh Hạ mấy ngày trước xích mích, nàng dường như có điều suy đoán.
… — QUẢNG CÁO —
Sau đó, Trần Nguyên để lại cho vị nữ chủ cửa hàng trang sức năm nghìn viên linh thạch rồi mang theo Thâm Hải Chân Nguyên tinh rời đi.
Tâm tình dạo phố mất đi, ba người bọn hắn dừng lại tại một quán trà trang nhã nằm bên cạnh quảng trường trung tâm chỉ để nói chuyện phiếm và ngắm nghía sự phồn hoa, đông đúc của tòa thành mới mở.
Nếu như phải so sánh, độ giàu có của tòa thành này đã không kém hơn bất kỳ một thành trì nào trong phạm vi mười mấy Vương triều xung quanh Đại Càn, Đại Nguyên Vương triều.
Một phương tiểu thế giới này đơn giản là quá mức rộng lớn và giàu có, để cho hàng trăm vạn tu sĩ đổ xô về nơi đây, điên cuồng khai thác, ngày đêm bới móc ra từng ngọn cây, cọng cỏ mà vẫn chẳng thăm dò hết một phần ngàn toàn bộ tiểu thế giới.
Nếu không phải sự giàu có và sung túc tài nguyên của nó chỉ nhắm vào Nhất phẩm, Nhị phẩm và Tam phẩm tu sĩ, có lẽ, cả Thanh Châu đã sôi sùng sục, không ít thế lực đỉnh cấp sẵn sàng ra tay đánh nhau chỉ vì tranh giành quyền khống chế nơi này.
Hiện tại thì khác, thay vì trở thành mục tiêu tranh giành sống chết giữa các phe phái, phương này tiểu thế giới trở thành địa điểm lịch luyện và khai thác lý tưởng cho các đệ tử trẻ tuổi từ các phương thế lực, mà trong đó Thanh Châu Thái Linh học viện, Đại Càn Vương triều, Đại Nguyên Vương triều là thế lực cầm đầu, điều tiết quyền khai thác nơi này.
Từ trên cao nhìn xuống, Trần Nguyên có thể nhìn ra, có không ít trang phục, huy hiệu đặc thù đến từ các thế lực lớn bên ngoài Đai Càn, Đại Nguyên hai cái Vương triều.
Đại đa số những thế lực này, hắn không nhận ra, đây vẫn là Lữ Như Yên kiến thức rộng rãi nói cho hắn biết.
Thậm chí, Trần Nguyên còn nhìn thấy đâu đây như có học sinh của Thái Linh nội viện tới tìm kiếm cơ duyên, số lần còn không phải chỉ là một, hai lần.
Chỉ là, đối phương là người xa lạ, hắn không nhận ra.
Dừng lại một canh giờ, ba người Trần Nguyên mới quyết định rời bước tới Vọng Thiên Lâu.
Vọng Thiên Lâu nằm ở vị trí đắc địa, thuộc về phía nam, cách quảng trường trung tâm không đến mười dặm.
Mặt tiền của nó rất rộng, đặt ngay bên cạnh con phố chính nối liền hai cổng Bắc Nam