Diệp trường tuyết ngốc lăng lăng nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt, thật lâu không nói nên lời. tại hắn chỉ ra phía sau, nàng càng ngày càng phát giác ra không đúng. bắt đầu từ lúc dị tượng kết thúc đến này, hết thảy mọi người đều chỉ nhìn chăm chăm vào thượng cổ linh bảo mà mất đi cảnh giác với tình huống diễn biến quanh mình.
không.
ngay cả không để ý đến thượng cổ linh bảo như nguyệt kính hồ tu sĩ bọn họ cũng bị che mắt. bọn họ quá chú tâm vào sự hiện diện của ma tu mà không để ý đến sự khác thường của hoàng gia.
đúng, so sánh với ma tu ngày ngày làm loạn, ngày ngày giết người làm ác, sự hiện diện của hoàng gia quá thấp. bọn họ chủ động nhả ra thượng cổ linh bảo làm cho người ta vô ý thức quên đi bọn họ. đã hết giá trị lợi dụng thì sao cần chú ý?
“sư thúc…” lữ như yên lo lắng nói.
nàng biết tình huống không đúng, có thể là rất xấu, nhưng hiện tai nàng chính là không biết nên làm gì cả.
diệp trường tuyết không để ý đến nàng. nàng cũng hoang mang chẳng kém gì người sư chất xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành này. nàng nghiêm túc hỏi nam tử anh tuấn đứng cách nàng không đến ba thước:
“trần tiểu hữu, ngươi nghĩ chúng ta tiếp theo nên làm như thế nào?” trong lúc vô thức, xưng hô của nàng với hắn cũng trở nên kính trọng hơn nhiều.
trần nguyên một lần nữa lắc đầu:
“vãn bối cũng không biết. trước mắt, thông tin của chúng ta quá ít. chưa nói đến tình huống hiện tại diễn biến ra làm sao, chúng ta thậm chí còn chẳng biết ai là bạn, ai là địch, còn không biết động cơ mỗi người ra sao. cho nên, vãn bối chỉ có thể nói, hiện tại nên tập hợp những người có thể tin tưởng được về một chỗ.”
“tốt. ta sẽ làm như vậy” diệp trường tuyết không nói hai lời, lập tức đáp ứng.
trần nguyên vẫn tiếp tục suy nghĩ.
hoàng gia biểu hiện ra ngoài rất kỳ lạ. liệu hoàng gia đóng vai trò gì trong sự kiện ma tu lần này.
thậm chí, hắn còn nghĩ đến khả năng, hoàng gia mới là chủ sự sau màn đen, và rằng ma tu chỉ là một cái bóng dựng ảo dựng lên mà thôi. ngay từ đầu, thượng cổ linh bảo cũng chẳng hề bị mất. bọn họ cũng có thể có đồng minh ngầm trợ giúp bên trong lineen minh chính đạo.
tất nhiên, chẳng có thông tin nào để kết luận như vậy cả. cũng không loại trừ khả năng, hoàng gia thật là kẻ bị hại trong trường hợp này, và một hay một vài thế lực trong liên minh chính đạo mới là kẻ giật giây, ma tu cũng là do bọn họ khống chế. sau cùng, họ lại thuận lý thành chương thu lấy linh bảo. vậy thì, kẻ địch ở đây là ai?
không. kể cả suy nghĩ theo lối nghĩ ban đầu, rằng có một thế lực ma tu lớn đứng phía sau thao túng hết thảy. hoàng gia có thể là kẻ bị hại, cũng có thể là kẻ thông đồng. hơn nữa, bọn chúng có rất nhiều gián điệp bên trong liên minh chính đạo. có thế, chúng mới dễ dàng thao túng đường đi của liên minh, cũng có thể bí mật tiếp ứng ma tu vào nội bộ thần hà sơn.
“mẹ nó. khả năng nào cũng có thể xảy ra.” trần nguyên không nhịn được chửi thầm.
đồng thời, hắn không khỏi nghĩ đến trò chơi nào đó ở kiếp trước. hắn nhớ rõ như in, khi hắn chơi trò chơi ấy, hắn nhìn kẻ nào cũng giống như kẻ thù của mình.
lúc này, diệp thanh tuyết quay trở lại trước mặt hắn, giọng nói hơi run run:
“nhị sư huynh, ngũ sư huynh, thất sư huynh, ta… ta không liên lạc được với bọn hắn.”
....................
nơi nào đó thần hà sơn, trước đó không lâu.
nhận được tin tức phu quân bị vây công, bản thân bị thương, yên nguyệt chân nhân trong lòng có lo lắng vội vội vàng vàng cùng thiện văn chân nhân xuất phát tiếp ứng.
tốc độ của tứ phẩm chân nhân cực nhanh, cơ hồ là có thể sánh ngang với tốc độ âm thanh chỉ trong trạng thái phi hành thông thường. không ra nửa nén nhang thời gian, hai người băng qua khoảng cách gần hai trăm dặm hướng về phía phát ra tín hiệu từ nhị sư huynh nàng.
chỉ là đúng lúc này, miếng ngọc bội bên hông nàng khẽ run. nàng dừng lại.
“sao vậy sư muội?” thiện văn chân nhân cũng dừng lại theo.
“là tần xuyên bọn hắn.” yên nguyệt chân nhân đáp, thần sắc trở nên ngưng trọng: “là bọn hắn phát ra tín hiệu cầu cứu. bất quá tín hiệu này không nghiêm trọng, chỉ đơn giản cầu muội trợ giúp nhưng không đến mức lo ngại tính mạng.”
“vậy chúng ta qua trước bên bọn hắn. sau lại trở về tiếp ứng nhị sư huynh.”
“không cần.” yên nguyệt chân nhân đáp: “sư huynh tiếp tục đi hướng nhị sư huynh. ma tu có thể đả thương được thất sư huynh, nói rõ chúng đã xuất động cao tầng. sư muội e ngại bọn chúng chưa từ bỏ ý đồ, huynh chạy qua bên đó trước. sư muội sau khi giải cứu hai đứa đồ đệ sẽ trở lại.”
thất sư huynh, cũng chính là phu quân nàng. phu quân nàng tu vi gì? nàng biết rõ hơn ai hết, là hàng thật giá thật ngũ phẩm chân nhân. có thể đả thương được ngũ phẩm chân nhân nói rõ kẻ địch không tầm thường.
nàng chỉ là tứ phẩm tầng bảy, qua đó chưa chắc đã giúp được gì. thế nhưng, thiện văn chân nhân đã là tứ phẩm tầng chín đỉnh phong, qua không bao lâu có thể đột phá ngũ phẩm, thực lực của hắn không thua một ngũ phẩm chân nhân thông thường.
“tốt. sư muội, đi nhanh về nhanh.”
thiện văn chân nhân không suy nghĩ nhiều lập tức đồng ý. hắn biết tần xuyên chỉ có tu vi nhị phẩm tầng bảy. nhị phẩm còn có thời gian phát tín hiệu cầu cứu, còn không phải là ín hiệu nguy hiểm đến tính mạng, nói rõ nguy cơ không lớn.
“sư huynh cũng bảo trọng.” yên nguyệt đáp lại.
nói xong, hai người tách ra, mỗi người đi một phương. thiện văn chân nhân tiếp tục về phương bắc, yên nguyệt chân nhân đổi về hướng tây.
thiện văn chân nhân tiếp tục một