Trần Nguyên chăm chú quan sát hết thảy diễn biến sơn động nơi sâu.
“Không nghĩ tới, sự tình lại nhiều khúc chiết như vậy.” Hắn âm thầm líu lưỡi.
Ban đầu, Hoàng thành chủ úp úp mở mở công bố với đại chúng muốn mở Thần Hà sơn cho thiên hạ thiên kiêu đi vào, nhân cơ hội đó tạo cơ hội cho nhi tử kết giao thiên hạ anh tài.
Không nghĩ tới, hắn tại trong bóng tối âm thầm giao dịch một cọc giao dịch không tầm thường với các đại tông môn, cổ thế gia.
Minh Hằng Thiên tông phát giác trong đó bất thường, bí mật bám theo điều tra, phát giác Hoàng gia cấu kết ma tu, lợi dụng các đại tông môn, cổ thế gia để dựng lên màn kịch bị cướp Linh bảo, mưu đồ một mình chiếm hữu báu vật.
Nào có thể ngờ, đến cuối cùng Minh Hằng Thiên tông tự cho thông minh. Tất cả đều là tính toán của Hoàng gia, Minh Hằng Thiên tông thành dê đầu đàn, hy sinh cho Hoàng gia.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Nguyên cảm thấy Hoàng gia so với Minh Hằng Thiên tông càng làm cho người ta chán ghét hơn nhiều.
Minh Hằng Thiên tông chỉ đơn thuần là tham muốn Linh bảo mà thôi. Đại đa số tu sĩ đều nghĩ đến mưu lợi cho bản thân.
Còn Hoàng gia là đơn thuần tàn nhẫn độc ác. Bọn hắn không tiếc lập mưu bày kế, giết chóc rồi luyện hóa tinh huyết tu sĩ. Thủ đoạn này so với ma tu còn ma hơn nhiều.
Trong nháy mắt, Trần Nguyên có xúc động xông ra, một chưởng đập chết những kẻ này. Bất quá, cảm xúc này bị hắn sinh sinh đè nén lại. Sự tình vẫn còn khả năng ẩn chứa khúc mắc. Hắn cảm nhận được tại nơi sâu xa, còn có một cỗ lực lượng mạnh mẽ ẩn núp, từ đầu đến cuối chưa hề lộ diện.
Quả nhiên, người của Minh Hằng Thiên tông vừa được giải quyết, Chân nhân của Hoàng gia liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu. Bọn hắn lặng yên không một tiếng động tiếp cận sau lưng Chân nhân ma tu, những kẻ còn đang mải mê với đống chiến lợi phẩm thu hoạch từ trên người Minh Hằng Thiên tông, linh lực sôi trào, không chút khoan nhượng đánh vào nơi hiểm yếu của bọn chúng.
Phốc.
Bảy vị Chân nhân cùng ra tay. Bảy tên ma tu Chân nhân cùng dính đòn. Ngoại trừ hai vị Tứ phẩm hậu kỳ, bảy vị ma tu còn lại không tránh thoát khỏi. Trong đó, bốn vị Tứ phẩm sơ kỳ, bởi vì tu vi không cao, đối phương ra tay tàn bạo, dứt khoát, thân tử đạo tiêu ngay lập tức.
Hai vị Tứ phẩm trung kỳ, chịu độc thủ từ hai vị tu sĩ cùng cấp, dù cho giữ được mạng nhưng thân thể cũng là phế đi, đàn điền bị đánh hỏng, căn cơ bị hủy, từ nay không khác gì phế nhân.
Duy chỉ có một vị Tứ phẩm tầng sáu, thực lực cao cường mới miễn cưỡng thoát khỏi một kiếp. Hắn chưa bị phế, bản thân cũng là thương nặng, sắc mặt trắng bệch, toàn thân lực lượng tán loạn, chỉ sợ đã mất đi bảy thành thực lực chiến đấu.
Tên ma tu dẫn đầu chấn động trước một màn này. Hắn quá sợ hãi. Ai có thể nghĩ đến, minh hữu lại ra tay khi chiến thắng vừa vào tay, tại thời điểm mà người ta buông lỏng cảnh giác nhất.
Từ kinh hãi, cảm xúc của hắn chuyển sang phẫn nộ:
“Hoàng thành chủ, các ngươi đây là muốn làm gì?”
Giọng hắn rít gào, phát tiết sự căm ghét trong lòng hắn.
Đúng nghĩa mà nói, những tên ma tu này không phải thuộc hạ của hắn. Bọn hắn chỉ bất quá nhất thời liên kết để hợp tác với Hoàng gia mà thôi. Cho nên, lũ ma tu ấy chết đi không khiến hắn đau lòng.
Cái chân chính dẫn động chân nộ trong ma tu là hành động của Hoàng gia, tương đương với phản bội lại hắn. Đây là điều tối kỵ đối với bọn hắn.
Đối mặt với cơn giận dữ của đối phương, Hoàng thành chủ thản nhiên nói:
“Làm gì? Tất nhiên là tru diệt các ngươi. Từ xưa đến nay, đạo ma thế bất lưỡng lập. Đó không phải là thiên kinh địa nghĩa sao?”
Hắn nói, mang theo trêu tức. Đồng thời, sáu vị Chân nhân còn lại của Hoàng gia cũng thừa thế vây lại ba vị ma tu Chân nhân còn sức phản kháng.
Mu tu Nhị phẩm, Tam phẩm sửng sốt trước một màn này. Bọn hắn còn chưa kịp phản ứng, tu sĩ của Hoàng gia đã tiến hành vây quanh bọn hắn, chật như nêm cối, không để một lối thoát.
Tại trận chiến với Minh Hằng Thiên tông, ma tu cơ hồ ra sức nhiều nhất, điên cuồng chém giết cho nên lực lượng suy giảm nhiều. Trái lại, Hoàng gia hầu như chỉ diễn trò, thiệt hại không nhiều là bao. Hơn nữa, trong lúc vô hình, không biết Hoàng gia nhận chi viện từ đâu, Nhị phẩm tu sĩ số lượng thế mà đã phá bốn trăm. Ngay cả Tam phẩm tu sĩ cũng có bốn mươi, năm mươi vị.
Ma tu dẫn đầu biết rằng, đối phương đây là đã triệt để lật mặt. Hắn giận quá mà cười:
“Đạo ma thế bất lưỡng lập? Vậy ai là đạo? Kẻ nào lại là ma? Các ngươi tu tập công pháp hấp thu tinh huyết tu sĩ, so với chúng ta những cái này ma tu còn ma hơn.”
Hắn nói lời này nhưng không có sai lầm. Bọn hắn mặc dù đạt được Hoàng thành chủ hứa hẹn, chỉ cần giết chết tu sĩ chính đạo, bọn hắn sẽ được chia sẻ môn ma công kia, sử dụng
tinh huyết kẻ bị đánh giết, giúp tăng cao tu vi.
Tuy nhiên, đó chỉ là hứa hẹn. Cho đến giờ phút này, bọn hắn còn chưa nhìn thấy hình dáng thật sự của môn ma công trong truyền thuyết ấy.
Hoàng thành chủ nói: “Đạo hữu suy nghĩ nhiều. Chúng ta đã diễn kịch, thì phải diễn cho tới cuối. Các đại tông môn, cổ thế gia bị vây trong trận pháp ba ngày ba đêm, chắc chắn nộ khí không nhỏ. Ấy là chưa nói, Minh Hằng Thiên tông còn có gần mười tên Chân nhân ngoài kia đâu. Mười tên Chân nhân, đối với chúng ta Hoàng gia mà nói là mối đe dọa chí mạng. Các ngươi ma tu nhận ma công, còn có thể phủi mông mà đi. Chúng ta Hoàng gia cơ nghiệp gần ba nghìn năm còn tại đây, biết chạy đi đâu?”
“Cho nên, ngươi muốn làm gì?” Tên ma tu gằn hỏi.
Hoàng thành chủ bình tĩnh giải đáp:
“Tất nhiên là muốn mượn mạng của các vị rồi. Đã nói là ma tu