Trần Nguyên nhìn chằm chằm không chớp vào năm món bảo vật, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ: Là đồ tốt a.
Vạn Ma Tâm kinh, thánh kinh truyền thừa từ thời thượng cổ của Ma môn. Thứ này chắc chắn phẩm chất cực giai, áo nghĩa huyền ảo thâm sâu khó lường, đối với hắn trợ giúp chỉ e không tại Bồ Đề kinh phía dưới.
Ngộ Đạo Châu tác dụng thì lại càng lớn. Vạn Ma Tâm kinh, Bồ Đề kinh mặc dù trợ giúp hắn cảm ngộ, gia tốc tu luyện, thậm chí là sáng tạo ra pháp thuật, nhưng chúng có tác dụng chỉ có hạn.
Tựa như Bồ Đề kinh chẳng hạn, theo hắn suy đoán, cảm ngộ hoàn toàn bản tàn khuyết Bồ Đề kinh chỉ trợ giúp hắn đột phá đến Cảnh giới thứ tư Đệ Ngũ trọng. Sau đó, hắn sẽ tiến vào trạng thái ‘bão hòa’. Bồ Đề kinh mất đi tác dụng.
Thế nhưng, Ngộ Đạo Châu khác biệt. Gia tốc tốc độ cảm ngộ có thể kéo dài. Chí ít, không có tình huống ngắn hạn như vậy. Hơn nữa, nếu như sử dụng kết hợp Ngộ Đạo Châu với Bồ Đề kinh hay Vạn Ma Tâm kinh. Đó chính là lật trời.
Vĩnh Hằng thạch cũng để cho hắn nhiều suy nghĩ. Món đồ này hắn không nhìn ra được bất cứ thông tin gì. Nhưng đó mới chính là điều đáng sợ. Có thể vượt qua năng lực Khởi Nguyên nhãn của hắn hiện tại, chắc chắn không phải tầm thường, lai lịch so với Vạn Ma Tâm kinh, Ngộ Đạo Châu,... còn phải lớn hơn nhiều.
Trần Nguyên suy tính rằng, Vĩnh Hằng thạch thứ này, không phải đạo hạnh của hắn bây giờ có thể tiếp xúc, thế nhưng chờ đạo hạnh hắn đủ cao, thứ này tuyệt đối là đại cơ duyên.
Ngược lại, Luyện Huyết Thiên công, Trần Nguyên không để ý. Môn công pháp này quá tà ác, hắn có loại xúc động muốn hủy đi. Thượng cổ Linh bảo, Hắc Phong Linh kiếm, tại trong mắt hắn cũng không có nhiều giá trị như vậy. Không nói nó chưa khôi phục trạng thái ban đầu, chỉ là một thanh Thất phẩm pháp khí, hắn cảm thấy cá nhân không có nhu cầu bức thiết lớn đến như vậy. Tư duy của hắn cùng tu sĩ thế giới này không hoàn toàn giống nhau.
Suy đi tính lại, đối với ba món bảo vật ban đầu, Trần Nguyên thật sự tâm động. Hắn nghĩ, thật muốn ra tranh một chuyến cơ duyên.
Chỉ là đúng lúc này, vị kia Ma Môn Thánh nữ đột ngột đưa mắt nhìn về phía hắn. Bốn mắt nhìn nhau. Trần Nguyên rùng mình. Toàn thân lông tơ dựng thẳng lên. Bản năng nói cho hắn biết, đối phương rất nguy hiểm.
Chưa đợi hắn kịp làm ra phản ứng, Ma môn Thánh nữ khóe miệng khẽ lẩm bẩm. Không rõ ràng nàng nói thứ gì. Chỉ thấy, vị nam tử thân thể to lớn, mình khoác áo da thú, từng khối cơ bắp nổi cộm như thép cán nâng lên thanh đại đao dài hơn cả một người trưởng thành.
Hắn nhếch miệng.
Đại đao vung lên. Đao mang lóe sáng trong không trung, biến thành lưỡi đao khí sắc bén, rộng đến trăm trượng, uy thế ngập trời, nghiền ép hết thảy đánh về phía Trần Nguyên.
Tất cả những người có mặt giật nảy cả mình, bao quát cả Lăng Trạch Thư Sinh. Người của Hoàng gia thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tại bên kia, Trần Nguyên không lựa chọn đối cứng chống đỡ. Hắn nhẹ nhõm lách mình tránh qua, mặc cho lưỡi đao mang khổng lồ chém rách một phần trận pháp trên vách động, nghiền ép qua đất đá, đánh phăng một góc sơn nhạc cao mấy trăm trượng, khiến hàng triệu tấn đất đá ùng ục đổ xuống, rung chuyển cả mảnh sơn mạch.
Đồng thời, Trần Nguyên bước ra một bước, vượt qua khoảng cách gần mười dặm, xuất hiện ngay tại phía trước Ma môn Thánh nữ. Khoảng không giữa hai người còn chưa đầy mười trượng. Bốn mắt từ đầu đến cuối đều nhìn nhau không chớp.
Lăng Trạch Thư Sinh bốn người đều như lâm đại địch. Bọn họ nhanh chóng trở về, vây quanh Ma môn Thánh nữ, đề phòng nhìn qua Trần Nguyên.
Pháp khí trong tay đã tế ra, linh lực trong cơ thể vận chuyển, tùy thời có thể ra tay.
Đối với Trần Nguyên kẻ mới xuất hiện, bọn họ sinh ra nồng đậm cảm giác e ngại.
Bọn họ xem không thấu kẻ này.
“Là ngươi?” Bị vứt tại một bên không người chú ý Hoàng thành chủ bỗng nhiên lớn tiếng hô.
Thân là người lên kế hoạch mưu toan lừa gạt các đại tông môn, cổ thế gia, hắn cần liên tục cập nhật tình báo các thế lực lớn xuất hiện ở Thần Hà sơn. Không thể nghi ngờ, Kính Nguyệt hồ là mối quan tâm hàng đầu.
“Ngươi là tên tiểu bối đi cùng Kính Nguyệt hồ?”
Hoàng thành chủ càng nghĩ càng cảm thấy khó có thể tin. Kẻ này làm sao xuất hiện tại đây?
Nếu hắn nhớ không nhầm, đối phương tu vi chỉ có Tam phẩm, làm thế nào mà thần không biết, quỷ không hay có mặt tại chỗ này?
Trần Nguyên không thèm phản ứng người này. Tình huống trước mắt, Hoàng thành chủ không có giá trị để hắn phản ứng.
Lăng Trạch Thư Sinh chỉ liếc nhìn qua rồi thôi.
Tiểu bối?
Hắn không hiểu sao Hoàng thành chủ dám gọi kẻ này là tiểu bối.
Đạt giả vi tiên. Kẻ này mang đến cho hắn cảm giác áp bách cùng với sự e ngại từ tận sâu trong linh hồn. Nơi nào thành một tên tiểu bối rồi?
Tu vi Tam phẩm tầng hai?
Cái này hắn cũng thấy, nhưng có ai thấy qua,tu vi Tam phẩm tầng hai đạp không mà đứng, nhẹ nhõm tránh thoát tu sĩ Ngũ phẩm tầng bốn?
Kẻ ngu si cũng biết, đối phương che dấu tu vi, hơn nữa, chắc chắn không kém hơn hắn. Nhìn đến Bạch Kiều sư tỷ bộ dáng như lâm đại địch, bản thân hắn cũng tê cả da đầu. Người ta là Ngũ phẩm tầng bảy, thực lực so với hắn cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Bất quá, bọn hắn đều là đệ tử tinh anh, giáo dưỡng không phải là những kẻ tầm thường có thể so sánh. Lăng Trạch Thư Sinh bước lên một bước, chắp tay, bộ dáng ôn hòa nói:
“Không biết đạo hữu là?”
“Tại hạ, Trần Nguyên.” Trần Nguyên nhìn qua hắn, cũng nhẹ nhàng đáp lại.
Thấy hắn dễ nói chuyện như vậy, Lăng Trạch Thư Sinh cũng nhẹ nhàng thở ra.