Trần nguyên một lần nữa cảm nhận cường độ linh lực ba động, cẩn thận đánh giá:
“ n. quá yếu?”
hắn có chút ngạc nhiên. cường độ linh lực này, muốn so sánh với hắn? đơn giản là như đom đóm so với mặt trời.
“là tu sĩ bên ngoài yếu đến thế sao? hay là ta quá mạnh rồi?”
tự kỷ chưa được bao lâu, hắn liền rùng mình sợ hãi:
“con mẹ nó, ta bành trướng.”
“không thể, không thể. làm việc phải ổn trọng. ổn tự kinh, ổn tự kinh.”
một đường vừa đi vừa kiểm điểm lại bản thân, hắn đi đường vòng, lách qua khu vực chiến đấu. tu sĩ cấp bậc kia, phạm vi ảnh hưởng không quá lớn, thông thường là trăm trượng, hiếm khi nào vượt quá ba trăm, năm trăm trượng.
thành thực mà nói, trần nguyên là có chút hiếu kỳ, tràng diện tu sĩ đấu pháp là sẽ như thế nào, các tu sĩ sẽ dùng thủ đoạn gì,họ di chuyển ra sao, sử dụng thần thông pháp thuật như thế nào,... có rất nhiều thứ mà hắn muốn tận mắt chứng kiến.
nguyên nhân rất đơn giản. cho đến tận nay, hắn chưa có chân chính cùng các tu sĩ công bằng, chính diện đấu pháp qua.
một nguyên do là hắn lâu dài bế quan khổ tu, không cùng người giao lưu. một nguyên do khác, quan trọng và trí mạng hơn, hắn thiếu hụt pháp thuật, kỹ năng có thể cùng người giao đấu.
từ đầu đến cuối, mười mấy năm tu đạo, trần nguyên một mực vùi đầu vào khởi nguyên kinh. ngoại trừ thức tỉnh mấy môn thần thể và thiên phú đặc hữu bên ngoài, hắn chỉ lĩnh ngộ ra một môn thuật pháp, liễm khí thuật, một bộ thuật pháp giúp giả dạng tu vi, khí tức của bất kỳ cảnh giới nào thấp hơn hắn.
kiếm thuật, đạo pháp, thần thông, truyền thừa,... tất cả, hắn đều chưa từng tiếp xúc qua. cũng bởi vậy, thủ đoạn công kích và tự vệ của hắn thiếu khuyết trầm trọng.
“ u cũng là cái bất lợi của tán tu.”
không giống tu sĩ có môn có phái, tán tu không chỉ thiếu khuyết tài nguyên tu luyện, thiếu khuyết che trở mà quan trọng nhất là không có truyền thừa chính thống. hắn còn may mắn có khởi nguyên kinh bên người. tán tu thông thường, công pháp không hoàn thiện là điều rất phổ biến, một đời đổi mấy lần công pháp tu luyện là hiển nhiên. cho nên mới có, mỗi lần bí cảnh, mộ táng, cơ duyên mở ra, tán tu đều sẽ là những thành phần liều mạng tranh giành. bất quá, những người này hiếm khi thu được đầu to lợi ích.
“trước mắt cũng nên tìm kiếm thích hợp bản thân thủ đoạn công kích, tự vệ.”
trần nguyên càng nghĩ càng thấy điều này bức thiết. những thứ này ở đâu có? tất nhiên là nơi tụ tập đông người.
“cần đi một chuyến thành trì con người.”
còn kiếm như thế nào?
khởi nguyên nhãn của hắn không phải là để trưng cho đẹp.
................-
nhàn nhã phi hành tiếp ba ngày, trần nguyên rốt cuộc đến được tòa thành đầu tiên. viên minh thành.
trong phạm vi vạn dặm, viên minh thành đã thuộc về thành trì thuộc loại lớn. nhìn từ phía xa, tương thành như một con hắc xà khổng lồ, lớp vảy nham nhở, đen xì, lười biến vắt thân hình dài trăm dặm, cao trên mười trượng tại mặt đất. tháp lầu canh gác cao đến hai mươi trượng, cửa thành được đúc từ tinh thiết vạn năm, nặng trăm vạn cân, không gì phá nổi.
bên ngoài thành còn bố trí trận pháp phòng thủ, cho dù là tứ phẩm tu sĩ không ngừng công kích ngày đêm cũng không thể đột phá.
trước cửa thành có một nhóm hai mươi người, đồng phục giống nhau, trên thân mang giáp, tay cầm trường thương, bên hông có kiếm, người nào người nấy tỏa ra khí thế hung thần ác sát. từ cử chỉ, ánh mắt trần nguyên nhận ra, ai nấy đều là kẻ sống trên đường gươm lưỡi kiếm.
‘đều là tu sĩ đê giai.’ trần nguyên nghĩ thầm.
hắn không khỏi hiếu kỳ nhìn về phía người chỉ huy, hiếu kỳ cảnh giới của hắn. khởi nguyên nhãn vận dụng.
tên: lý nhàn.
tuổi: 63
tu vi: tam phẩm tầng 1.
…
một hàng dài thông tin thừa thãi mà trần nguyên chẳng để tâm. hắn chỉ chú ý đến một điểm.
“tam phẩm tầng 1? liền cái này?”
hắn thật bất ngờ. quá yếu. so với hắn khi mới đột phá cảnh giới thứ ba yếu nhiều lắm, không phải một chút mà là một trời một vực. hắn liền nghĩ, đối phương chỉ là nhị phẩm tu sĩ, thậm chí là nhất phẩm.
“nói như vậy, ta hiện tại có thể mạnh ngang ngũ phẩm, thậm chí lục phẩm tu sĩ rồi?”
rất nhanh, hắn vội vã lắc đầu:
“không được, lại bành trướng. chưa gặp qua chân chính ngũ phẩm tu sĩ, không thể mò đoán.”
hắn không tin tưởng, kiểm tra lại một lần nữa.
vẫn là tam phẩm tầng 1 tu sĩ.
đến đây, hắn mới triệt để tin tưởng, người gọi lý nhàn này là hàng thiệt thứ thiệt tam phẩm tu sĩ.
“cũng có thể hắn dùng biện pháp đặc thù tiến cảnh? cho nên yếu hơn tam phẩm tu sĩ thông thường?” trần nguyên không khỏi suy nghĩ.
kế đến, hắn lại kiểm tra một lượt hai mươi người còn lại trong đội, tu vi đều là nhị phẩm tầng một, tầng hai, hiếm hoi lắm có người đạt đến tầng ba. khí tức tỏa ra yếu hơn lý nhàn nhiều lắm.
suy nghĩ một chút, trần nguyên sử dụng liếm khí thuật, điều chỉnh khí tức của mình yếu đi, chỉ nhỉnh hơn vị lý nhàn này một chút. hắn không muốn cao điệu, phổ thông một chút cũng không cái gì hại.
mặt khác, che giấu tu vi cũng là để bản thân đối địch có nhiều thêm một lá bài tẩy.
đây chẳng phải là thao tác thông thường của tu chân giới sao?
nghĩ đến thời điểm hai tu sĩ đang đấu pháp thời điểm, thế lực ngang nhau, chuẩn bị bước vào thời khắc gay cấn. bỗng một người nói:
“haha… thật