Dưới sự hướng dẫn của lực lượng vệ binh, chỉ Linh thú Bạch Nguyệt Hạc rốt cuộc tìm được vị trí đáp xuống. Trần Nguyên theo hướng đám đông nhìn lại, rốt cuộc thấy được rõ ràng từng bóng người từ trên lưng Tiên hạc nhao nhao bay ra.
Cả thảy có hai mươi mốt người, dẫn đầu bởi một nam tử trung niên, dáng người trung bình, thân khoác thanh sam, vẻ mặt ôn hòa, nho nhã, một thân khí tức vậy mà đạt đến Tam phẩm tầng tám. Theo sau hắn hai mươi người đều là đệ tử trẻ tuổi, dựa theo y phục có thể phán đoán đều là học viên Thái Linh học viện ngoại viện. Hai mươi người này, nam mặc áo bào, phong thần tuấn lãng, nữ mang váy dài yểu điệu thướt tha. Hai mươi người đều trẻ tuổi vô cùng, tu vi vậy mà thấp nhất cũng có Nhị phẩm tầng bảy, thậm chí cá biệt có hai người đã đạt tới Tam phẩm, một cái Tam phẩm tầng một, một cái Tam phẩm tầng hai.
Đội hình xa hoa bực này trực tiếp để cho thế gia cùng dân chúng Tinh Hà huyện mở rộng tầm mắt.
“Huyện trưởng đại nhân, các vị đạo hữu, khách khí.” Nam tử đi đầu nhẹ nhõm đáp lên đài cao, khách khí nói. Theo sau hắn hai mươi vị đệ tử nhún người đáp xuống đằng sau, lịch sự thi lễ.
Trần Nguyên quan sát đây hết thảy. Hắn có chút ngạc nhiên, tất cả những người Thái Linh học viện này, bao quát cả lĩnh đội lẫn học viên đều không có chút nào biểu hiện ra ngang ngược, hung hăng càn quấy. Không hề có chút nào giống như tiểu thuyết huyền huyễn, nhân vật phụ não tàn, khắp nơi gây chuyện để chờ nhân vật chính trang bức đánh mặt.
“Có thể, tại đây không có nhân vật chính phế vật nghịch tập đi.” Trần Nguyên tự nói.
Bất quá, cẩn thận suy nghĩ thì như vậy mới là hợp tình hợp lý. Đều là tu sĩ, những học viên kia nhìn như trẻ tuổi, chỉ sợ sống không ít hơn ba, bốn mươi năm đi, đừng nói là học viên Thái Linh học viện được tuyển chọn kỹ lưỡng, cho dù là tán tu cũng phải biết một chút đối nhân xử thế. Nếu không, bốn mươi năm kia chẳng phải là sống cẩu trên đời.
“A. Trần công tử, thì ra công tử cũng ở đây.” Đang tại lúc Trần Nguyên suy nghĩ miên man thì thanh âm quen thuộc lọt vào tai hắn. Hiếu kỳ nhìn lại, hắn phát hiện ra lại là người quen cũ, Dương gia Dương Linh Nguyệt. Nàng chính là nữ tử hắn gặp sau khi tru sát Thiết Bối Man Trư, cứu một ngôi làng nhỏ ngoại vi Tinh Hà huyện và cũng chính nàng, hắn mới có cơ duyên tiếp xúc Dương gia.
“Nguyên lai là Dương tiểu thư. Các vị, chúng ta thật có duyên.”
Không chỉ có Dương Linh Nguyệt, bên cạnh nàng còn có mười mấy vị đệ tử trẻ tuổi Dương gia đi cùng. Bất quá, không giống như Dương Linh Nguyệt rộng rãi hào phóng, mấy vị đệ tử trẻ tuổi kia nhìn thấy Trần Nguyên, hành động có chút câu nệ.
“Dương tiểu thư, các ngươi đây là cũng tham gia Thái Linh học viện chiêu sinh?” Trần Nguyên hiếu kỳ hỏi.
Dương Linh Nguyệt cười đáp:
“Vậy thì cũng không phải. Tiểu nữ tư chất không được, hôm nay chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi. Dương gia có hai người tham gia, là Lục muội và Thất muội.”
Nói rồi, nàng đẩy ra hai vị thiếu nữ trẻ tuổi, tuổi tác chỉ chừng mười bảy, mười tám, tu vi vậy mà đã đến Nhị phẩm tầng hai, so sánh với những người còn lại của Dương gia, đúng là cách biệt một đoạn lớn.
“Vậy cũng lại chưa hẳn.” Trần Nguyên nói: “Dương tiểu thư chưa thử, làm sao biết bản thân không được.”
Dương Linh Nguyệt giải thích:
“Thái Linh học viện chiêu sinh, luôn luôn có kiểm tra tu vi là điều kiện tiên quyết. Mặc dù tiểu nữ không biết cụ thể điều kiện của họ là như thế nào, thế nhưng chắc chắn, Thái Linh học viện sẽ không để một kẻ mà ngay cả Nhị phẩm cũng không phải bái nhập.”
Nói đến đây, nàng có phần ảm đạm. Nàng tu vi chỉ là Nhất phẩm, điều kiện để tham gia khảo thí cũng không có, nếu như nói không chút nào để ý là không thể nào.
Trần Nguyên nhận ra cảm xúc của nàng sa sút liền không tiếp tục chủ đề này nữa.
Cùng lúc, trên đài cao, huyện trưởng đại nhân, các vị thế gia gia chủ cùng với vị đạo sư của Thái Linh học viện đã kết thúc màn chào hỏi khách khí. Vị đạo sư này không cùng những người khác trở về vị trí ngồi mà bước lên phía trước, cất cao giọng hướng đám đông nói:
“Lão phu là Ngụy Linh Bân, ngoại viện đạo sư của Thái Linh học viện. Bởi vì các vị số lượng người tại đây cũng không nhỏ, vì để tiết kiệm thời gian, lão phu sẽ không dài dòng như thường lệ. Sau đây, lão phu sẽ công bố quy tắc khảo thí của Thái Linh học viện.”
“Muốn gia nhập Thái Linh học viên, các vị cần vượt qua bốn vòng khảo nghiệm. Vòng khảo nghiệm thứ nhất là khảo nghiệm tu vi. Chỉ có tu vi đủ cao mới có thể gia nhập học viện, tu vi quá thấp, đại biểu năng lực không đủ, gia nhập Thái Linh học viện chỉ là vô dụng. Cụ thể, dưới hai mươi tuổi, tu vi chí ít cần đạt Nhị phẩm tầng hai; dưới hai mươi lăm tuổi, tu vi cần đạt Nhị phẩm tầng ba; dưới ba mươi tuổi, tu vi cần đạt nhị phẩm tầng bốn; dưới ba mươi lăm tuổi, tu vi cần đạt Nhị phẩm tầng năm; dưới bốn mươi tuổi, tu vi cần đạt Nhị phẩm tầng sáu. Ngoài bốn mươi tuổi, không cần đến tham dự.”
Lời vừa mới nói ra, mấy chục vạn con người xôn xao không giữ được bình tĩnh.
“Nguyên lai, Dương Linh Nguyệt nói không sai.” Trần Nguyên khẽ thì thầm.
Nếu như đổi lại hắn hơn một năm trước, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy, Thái Linh học viện ngưỡng cửa có điểm thấp. Thời điểm đó, hắn giao hảo bằng hữu chỉ có bọn người Tần Xuyên, cốt linh chừng hai mươi nhưng tu vi đều là Nhị phẩm hậu kỳ. Vòng khảo thí thứ nhất của Thái Linh học viện