“đích thực là cơ duyên lớn.” trần nguyên vuốt cằm nói khẽ. đồng thời, hắn nghĩ, chuyến luận đạo này hẳn phải đi một chuyến. có lẽ đáng giá. mặc dù hắn không dám nói chắc dị tượng ấy có đem lại trợ giúp lớn cho hắn hay không.
tất nhiên, dẫu cho không thu hoạch như ý thì so với đi dạo không mục đích, chi bằng ghé thăm thiên kiêu tuổi trẻ luận đạo cũng là cách tốt mở mang kiến thức.
tần xuyên cũng gật đầu:
“có đúng không? cho nên, không thiếu đệ tử trẻ tuổi từ xa ngoài ngàn dặm đều tề tụ về đây, tham dự trận luận đạo này chỉ để có một lần cơ hội tiến vào thần hà sơn. u cũng là cơ duyên, một lần cơ hội tu vi tăng trưởng. thậm chí, nếu vận khí tốt thì cũng có thể dựa vào đó, đột phá một tiểu cảnh giới. nghe nói, hoàng công tử cũng muốn dựa vào dịp này, tranh thủ thời cơ nhất cử đột phá nhị phẩm, chính thức đúc thành trúc cơ, bước vào tam phẩm tu sĩ.”
nói xong, hắn lại hỏi:
“trần huynh cũng muốn tham dự trận này luận đạo chứ? lấy tu vi của trần huynh, hẳn sẽ là người nổi bật.”
hắn không biết chính xác trần nguyên tu vi cao bao nhiêu, chỉ lờ mờ đoán ra là tam phẩm. tuổi không chênh lệch hắn là bao, tam phẩm tu sĩ đã là vô cùng kinh khủng rồi. cho dù là hắn, tần xuyên, có tiếng là thiên phú cao, muốn thành công trúc cơ, bước vào tam phẩm, cũng cần năm, bảy năm nữa.
trần nguyên gật đầu:
“nếu đã đến, vậy tại hạ chẳng bằng tham dự. cũng là một cơ hội hiếm có chứng kiến thiên hạ anh tài.”
“nào có, nào có. lấy thiên tư của trần huynh, đã đầy đủ danh chấn một phương thiên kiêu. anh tài trong thiên hạ, đặt trước mắt trần huynh, cũng bất quá là như vậy.”
mà ở một bên, nghe hai người đối thoại, biết được trần nguyên cũng tham dự trận này thiên kiêu luận đạo, lữ như yên không hiểu thấu cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ. nàng nói:
“nói đến cũng kỳ lạ, lần này hoàng thành chủ lại nguyện ý mở rộng cửa thần hà sơn cho chúng thiên kiêu tiến vào.”
“lời của cô nương là có ý gì?”
“chỉ là trong quá khứ, thần hà sơn đều không mở cho ngoại nhân. chí ít là mấy trăm năm nay, thần hà sơn đều chỉ do hoàng gia độc chiếm, chỉ có khách khanh hay người có giao tình không cạn với hoàng gia mới có thể đặt chân. lần này lại hào phóng mở ra với ngoại nhân. điểm này để rất nhiều người ngoài ý muốn.” lữ như yên êm tai nói.
“điểm ấy thì có lạ lùng gì?” tần xuyên nói: “nếu như sư huynh đoán không lầm, hẳn là hoàng thành chủ muốn mượn cơ hội này để kết thiện duyên, tăng cường nhân mạch cho nhi tử. sắp tới, thái linh học viện chuẩn bị chiêu sinh. có lẽ hoàng thành chủ lấy cơ hội này để trải đường cho hoàng công tử bên trong học viện.”
“thái linh học viện chiêu sinh?” trần nguyên càng nghe, càng cảm giác mình tiếp xúc đến nhiều thông tin, lại càng thấy bản thân sao mà cô lậu quả văn.
lữ như yên nhẹ nhàng giải thích:
“thái linh học viện là một trong những thế lực đỉnh tiêm tại nam hoàng vực. khác biệt với tông môn, thế gia, thái linh học viện lấy hình thức học viện tồn tại. cách mỗi mười năm một lần, thái linh học viện sẽ mở ra một lần chiêu sinh đại hội trên toàn bộ nam hoàng vực. chỉ cần là đệ tử trẻ tuổi, vượt qua khảo hạch, lại không phải là ma tu, tà tu, không làm qua chuyện gì thấp ác bất xá, đều có thể ghi danh trở thành học viên của học viện, nhận lấy sự giáo dục và che chở của học viện.
thái linh học viện là thế lực trung lập, chưa từng nghiêng về bất cứ thế lực nào trên nam hoàng vực, cũng chưa từng tham gia tranh đấu nội bộ giữa các phe phái. lại bởi vì thực lực mạnh mẽ cùng danh tiếng, cho nên, rất nhiều danh môn, đại tông, cổ thế gia gửi đệ tử trẻ tuổi đến đó học tập tựa như một hình thức rèn luyện. cũng rất nhiều người lấy ghi danh vào thái linh học viện làm kiêu ngạo
tu sĩ một khi đã ghi danh trở thành học viên của học viện, đều có quyền lợi như nhau. tại đó, không luận gia thế, bối cảnh, chỉ luận thực lực. tất cả đều bằng tài năng bản thân chứng minh.
mà một năm nữa, chính là kỳ hạn thái linh học viện tổ chức chiêu sinh.”
trần nguyên gật đầu cảm tạ. như vậy, hắn xem ra đã hiểu. lấy thiên phú nổi danh của vị hoàng thạch hoàng công tử kia, hẳn không khó để ghi danh vào thái linh học viện.
thế nhưng, sống trong học viện không luận đến gia thế, không luận địa vị bên ngoài, chỉ có thể dựa vào bản thân. mà hắn, cho dù nổi danh thì cũng không dám vỗ ngực tự xưng đệ nhất thiên kiêu trên toàn bộ nam hoàng vực.
mặt khác, mở ra thần hà sơn nghĩa là ban ơn cho năm nghìn thiên kiêu. rất nhiều người trong số họ có thể thành công ghi danh vào thái linh học viện. tại đó, bọn họ sẽ là lực lượng trợ giúp không nhỏ cho vị hoàng thạch.
“thế nhưng, chỉ vì viện sự giúp đỡ mà hoàng thành chủ làm ra sự kiện kinh động đến như vậy?”
trần nguyên không khỏi suy tư. hắn thấy, việc này dường như có chỗ nào không ổn cho lắm, nhưng lại không phát hiện ra điều gì.
“oa, chỉ linh hồ thật là xinh đẹp.”
đang lúc ba người trần nguyên giao lưu thì thanh âm của hà tiểu thu thu hút sự chú ý của bọn họ. ba người nhìn lại thì thấy nàng ngồi xổm, tay vươn đến, cố chạm vào một con nhị vĩ linh hồ trắng muốt đối diện.
trần nguyên giật mình phát hiện, lại là linh hồ của hắn.
nguyên lai, vì để tiện lợi mang theo ba con linh thú vào thành, bọn chúng tự mình thi triển pháp thuật che giấu. trần nguyên không biết môn pháp thuật này, đây là ba chỉ linh thú tự mình lĩnh ngộ. dường như là truyền thừa khi chúng thức tỉnh huyết mạch hoặc cũng có thể là bản năng của linh thú. tất nhiên, dạng pháp thuật này chỉ có thể