Trần Nguyên ngước mắt nhìn hai người phía trước.
Khoảng cách của họ so với hắn thật là xa.
Hắn chỉ vừa bước qua bậc thứ hai nghìn năm trăm không lâu, đối phương đã đặt chân đến bậc thứ hai nghìn bảy trăm.
Hơn nữa, đối phương nhàn nhã đi lên, tư thái thoải mái không khác gì Trần Nguyên.
Tốc độ của hai bên cũng không khác biệt là bao.
Lấy tình thế như vậy tiếp tục, hắn không có khả năng đuổi kịp hai người kia.
“Thái Linh học viện quả nhiên là ngọa hổ tàng long.
Nhân kiệt đâu đâu cũng có thể thấy.” Trần Nguyên cảm thán.
Bất quá, hắn ngược lại là không muốn cạnh tranh liều sống liều chết với hai người đó.
Đối với hắn, đoạt được vị trí thứ nhất hay vị trí thứ ba đều không có gì khác nhau.
Quả nhiên, chỉ là hai khắc đồng hồ sau, hai người phía trước rốt cuộc đã đi hết ba nghìn bậc thang Đăng Thiên thê.
Tất cả những người vây xem đều một mảnh chấn động.
Tân sinh sợ hãi, hâm mộ lẫn kính nể hai thân ảnh cao chót vót phía trên tận cùng của Đăng Thiên thê.
Đại đa số tân sinh trong lòng lúc này không mang theo ghen ghét.
Khi con người ta chênh lệch đến quá xa, bọn hắn sẽ không sinh nổi ghen ghét mà chỉ còn phục tùng cùng sợ hãi.
Bọn hắn nhìn lên hai thân ảnh, tựa như nhìn lên tiên nhân trên chín tầng trời.
Bọn hắn biết, tại khoảnh khắc hai người đó bước lên một bước kia, hai kẻ đó đã triệt để kéo dài khoảng cách với bọn hắn những kẻ phàm nhân này.
Mà trên trời cao, mấy trăm vị đạo sư kích động không thôi.
Đã quá lâu rồi, Thái Linh học viện Tô Châu chưa từng có tân sinh đi hết ba nghìn bậc Đăng Thiên thê.
Ngay cả Trăm năm qua, thành tích cao nhất bất quá mới là hai nghìn năm trăm bậc mà thôi.
Vậy mà ngày hôm nay, bọn hắn chẳng những chứng kiến có kẻ đi hết cả ba nghìn bậc, dùng không đến một canh giờ rưỡi, mà còn là cũng một lúc hai người liền.
Này một lớp biểu hiện, chẳng khác nào tuyên bố cho cả thế giới biết, giới này Thái Linh học viện tân sinh đặc biệt xuất chúng.
Trong lúc nhất thời, ngay cả hai vị Ngũ phẩm Chân nhân đạo sư cũng kích động.
Từng luồng, từng luồng sóng linh lực không ngừng nhộn nhạo, khiến cho cả tầng mây dày đặc mấy vạn trượng trên cao rung động kịch liệt.
Không đầy nửa khắc đồng hồ sau, đến lượt Trần Nguyên đặt chân lên bậc thang thứ ba nghìn.
Hai vạn tân sinh cùng với mây trăm đạo sư lại được một phen nữa chấn kinh cùng mừng rỡ.
Mấy trăm năm không có lấy một người vượt qua, một ngày này bọn hắn chứng kiến liền ba người làm được.
Hai vị Dương gia tiểu thư, Dương Linh Điệp, Dương Linh Y càng là vì Trần Nguyên mà cười vui vẻ.
Rất nhiều đạo sư bởi vì Trần Nguyên mà tiếp tục hy vọng, hy vọng rằng kỳ tích có thể xảy ra một lần nữa.
Nửa canh giờ cuối cùng trôi qua rất nhanh.
Thế nhưng, để các vị Thái Linh học viện đạo sư thất vọng là, không còn có một ai có thể vấn đỉnh Đăng Thiên thê.
Kế sau Trần Nguyên, tân sinh thu được vị trí cao nhất chỉ leo lên đến hai nghìn tám trăm bậc thang.
Đáng ngạc nhiên là, vị trí thứ tư không phải Dịch Phong mà là vị Đại Khí Vận giả khác, Thượng Quan Hà Dung.
Dịch Phong leo được hai nghìn bảy trăm bậc, về tại vị trí thứ bảy.
Hai người đứng tại thứ năm và thứ sáu đều là Tam phẩm tu vi, bất quá tuổi tác đều tiếp cận bốn mươi, thiên phú tu luyện cũng được coi là xuất chúng, nhưng ngoài ra không có gì nổi bật.
Là vị trí đứng hàng thứ ba trong vòng khảo thí thứ nhất, Trần Nguyên được thưởng một món Thượng đẳng Tam phẩm Pháp khí phòng ngự, Hộ Linh thuẫn.
Thượng đẳng Tam phẩm pháp khí, Tam phẩm đại tu sĩ thông thường khó mà phá phòng.
Cho dù là Tứ phẩm Thượng nhân muốn công phá phòng ngự cũng phải hao tốn hai, ba chiêu thức mới xong.
Đặt tại trong mắt bao nhiêu tân sinh, Thượng đẳng Tam phẩm Hộ Linh thuẫn quả thực là bảo bối bảo mệnh tuyệt đỉnh.
Bất quá, thứ này với Trần Nguyên là vô dụng.
Lại nói, một lần vơ vét chiến lợi phẩm tại Thần Hà sơn, hắn đâu có thiếu pháp khí, đan dược, linh thạch các loại tài nguyên thông thường này?
Ngược lại, Thượng Quan Hà Dung, tại vị trí thứ tư nhận được một viên Bồi Nguyên đan.
Hơn nữa là Tam phẩm đan dược.
Lấy nồng độ linh khí khổng lồ của viên đan dược này, một khi ăn vào, nàng chí ít có đến tám thành cơ hội đột phá đến Nhị phẩm tầng chín.
Tại Trần Nguyên xem ra, nữ tử này đã đột phá tầng tám thời gian tiếp cận một năm, tại tầng tám đã đi rất xa rồi.
Bồi Nguyên đan chỉ tiết kiệm cho nàng tám tháng, mười tháng khổ tu mà thôi.
Dịch Phong lại thu hoạch một thanh Hạ đẳng Tam phẩm pháp khí công phạt, Linh Sát kiếm.
Đến mức hai người đứng đầu, bọn họ mỗi người thu hoạch lần lượt một bộ công pháp và pháp thuật, phẩm cấp cực cao.
Bất quá, từ biểu hiện của hai người nọ, dường như không một ai để tâm, thái độ thờ ơ vô cùng.
----------------------
Bởi vì Đăng Thiên thê đã vắt kiệt thể lực, pháp lực cùng tinh lực của các tân sinh, Thái Linh học viện quyết định để cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày, khôi phục đỉnh phong.
Cho đến ngày thứ hai, nội viện khảo thí mới tiếp diễn.
Trải qua Đăng Thiên thê một vòng khảo nghiệm khắc nghiệt như vậy, rất nhiều tân sinh đã sớm thu về ngạo khí của mình.
Trước đó, có lẽ nhiều người còn nhếch mép khinh thường thì giờ đây, trong ánh mắt tràn đầy sầu lo cùng ngưng trọng.
Chỉ một vòng khảo thí, loại bỏ hơn tám thành tân sinh tham dự.
Hai vạn người ban đầu, có tư cách tham dự vòng khảo thí thứ hai chỉ còn chưa đầy bốn ngàn.
Đổi lại là ai cũng sẽ thấy choáng váng.
Một ngày này, nhóm tân sinh Trần Nguyên được đưa đến bên vách núi dựng đứng.
Vách núi không cao, chỉ chừng trăm trượng có hơn, mặt vách núi phẳng lỳ, sáng bóng không một tia tỳ vết, tựa như được một vị Tứ phẩm Thượng nhân bằng một kiếm dứt khoát gọt ra.
Vách núi lộ ra ba khoảng trống trải.
Mỗi một khoảng trống đều khắc vào đó ngay ngắn văn tự.
Văn tự không nhiều, mỗi nơi trống chỉ có chừng hai trăm chữ, gọn gàng ngay ngắn xếp thành từng cột.
Bên dưới vách núi là mặt đất trống trải, không có cỏ cây cát đá, chỉ xếp đồ đều đặn các hàng bồ đoàn xưa cũ, tựa như đã hứng chịu vô số tuế nguyệt mưa nắng.
Vẫn là hai vị Ngũ phẩm Chân nhân chủ khảo, vẫn là mấy chục vị Tứ phẩm Thượng nhân cùng mấy trăm vị Tam phẩm Đại Tu sĩ giám khảo cũ.
Chờ cho gần bốn ngàn tân sinh có mặt đầy đủ dưới vách núi, một vị Ngũ phẩm Chân nhân mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp đầy lực lượng lan tỏa mấy chục dặm sơn mạch:
“Núi này tại Thái Linh học viện được xưng là Đạo sơn.
Năm xưa vách núi được một vị Ngũ phẩm Chân nhân một kiếm gọt xuống.
Các ngươi nhìn thấy trên vách núi hơn sáu trăm văn tự là vị Chân nhân tiền bối đó khắc họa xuống, chương đầu tiên của ba bộ kinh thư của đạo gia: Minh kinh, Huyền kinh và Hoàng kinh.”
Nói đến đây, hắn ngừng tạm, ánh mắt thâm thúy: “Minh kinh, Huyền kinh và Hoàng kinh, cho dù trong đạo gia cũng được coi là trụ cột kinh thư.
Đứng nói là Ngũ phẩm Chân nhân, cho dù là Lục phẩm Chân quân, thậm chí là Thất phẩm tôn giả, bỏ ra ra nghìn năm nghiên cứu cũng không dám nói là có thể thấu triệt huyền diệu trong đó.”
Hắn nói tiếp: “Trước mặt các ngươi, dù chỉ là mỗi bộ một chương đầu, có thể sự huyền ảo trong đó không hề tầm thường, muốn hiểu thấu triệt, Tứ phẩm thượng nhân cũng khó mà làm được.
Vòng thứ hai khảo thí này, chính là kiểm tra ngộ tính của các người.
Trong vòng sáu canh giờ, chỉ cần cảm ngộ được được bất kỳ chương đầu của cuốn kinh thư nào, đều được tính là xem như hợp cách.
Các ngươi yên tâm, Thái Linh học viện không làm khó các ngươi.
Hợp cách không nhất thiết là tìm hiểu đến thấu triệt kinh thư.
Chỉ cần các người mò đến da lông, có chút thu hoạch, như vậy được xem như là có cảm ngộ.
Đến mức… ngay cả chút đó cũng làm không được.
Như vậy, quên nội viện đi thôi.”
Vị đạo sư này vừa dứt lời, hơn ba nghìn tân sinh phía dưới nhao nhao lộ ra kinh ngạc.
Minh kinh, Huyền