Trần Nguyên rời đi, không còn suy nghĩ về Cửu phẩm đại lão nữa.
Lão giả không muốn nói cho hắn, vậy hắn cũng không thể ép hỏi.
Chỉ cần lão đạo không gây tổn hại cho hắn là được.
Chỉ là, biểu hiện của lão để cho hắn thoáng sinh cảnh giác đối với Thái Linh học viện nội viện.
Bất quá, cảnh giác chỉ là thoáng sinh mà thôi, tâm không năng.
Dù sao, hắn từ đầu đến cuối không biết căn nguyên ra làm sao, không biết tiền căn hậu quả thế nào.
Hết thảy chỉ là suy đoán, hắn lại không thể buồn lo vô cớ, càng chẳng có điểm tựa để phòng bị.
Trần Nguyên đã đi ra ngoài một dặm có hơn.
Lúc này, bên tai hắn đột ngột vang lên thanh âm thanh thúy, dễ nghe như hoàng anh: “Vị đạo hữu này, xin dừng bước.”
Trần Nguyên xoay người nhìn lại thì phát hiện ra, người gọi hắn lại là vị nữ tử lúc trước xem bói.
Khí chất nàng hoa quý, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn thanh tịnh và thuần khiết.
“Vị tiên tử này, có chuyện?” Trần Nguyên hỏi.
Vị nữ tử kia hỏi: “Là thế này, đạo hữu có thể thấy, vị lão giả kia có chỗ bất thường?”
Trần Nguyên nghe vậy, sửng sốt, theo bản năng hỏi ngược lại: “Bất thường?”
Lần này đến phiên nữ tử có chút bối rối.
Mặc dù lời nói của lão giả ấy để nàng cảm thấy đối phương giống một tên lừa đảo, thế nhưng nàng luôn mờ hồ cảm giác lão giả này không giống bình thường, hẳn không phải là dạng lừa đảo kiếm linh thạch đầu đường xó trợ.
Đối với tu sĩ mà nói, trực giác rất quan trọng, càng không thể xem thường.
Vậy nếu như trực giác của nàng là đúng đâu? Và rằng lão giả kia không phải kẻ lừa đảo đâu?
Như thế, lão giả nói đến nàng có đại họa lại là thế nào?
Mặc dù khả năng này có nhỏ đi nữa, liên quan đến tính mệnh, nàng làm sao có thể xem thường.
Bởi vậy, nàng mới mạnh dạn tiếp xúc Trần Nguyên.
Tại trong mắt nàng xem ra, nam tử này dường như không có chút nào xem nhẹ lão giả, một bộ thật sự tin tưởng.
Nữ tử tổ chức lại ngôn ngữ, bình tĩnh nói: “Ý của tiểu nữ là, đạo hữu phải chăng nhìn ra chỗ bất phàm của lão giả? Đạo hữu rất tin tưởng lão?”
Phía sau nàng, Thúy nhi muốn nói lại thôi.
Theo nàng, chỉ vì một lời nói bậy bạ của lão giả tùy tiện nào đó, không cần thiết phải hao tâm nhiều như vậy.
Tiểu thư nhà nàng thân phận bực nào, sao có thể lãng phí vào những việc như thế này?
Đổi lại Trần Nguyên, nghe vậy liền hiểu nữ tử nghĩ gì.
Hắn có thể nói, đối phương là cấp bậc đại lão ẩn mình.
Thế nhưng, lão giả kia đã muốn che dấu tu vi, hẳn có sắp xếp của bản thân, hắn không muốn chọc phá bí mật của người khác, phá rối kế hoạch của lão giả, càng chẳng muốn đắc tội người ta.
Hắn suy nghĩ trong chốc lát, khẽ nói: “Có lẽ là cảm giác đi.
Tại hạ cảm thấy, vẫn là có thể tin tưởng lão giả đó.
Không có lý do nào chắc chắn, chỉ là trực giác mách bảo.”
Nữ tử nghe được câu trả lời, ngạc nhiên vô cùng.
Nàng không nghĩ rằng, đối phương thật sự lại có cảm giác như vậy.
Nàng khẽ thốt lên: “Đạo hữu cũng là có cảm giác như thế?”
“Cũng?”
“Khục…” Nữ tử kia khẽ nói: “Tiểu nữ chẳng qua cũng là có cảm giác như vậy, cho nên muốn hỏi qua đạo hữu để xác nhận mà thôi.”
Trần Nguyên gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Hắn không nói gì thêm.
Chủ đề của cả hai kết thúc tại đây.
Cuộc hội thoại lâm vào ngõ cụt.
Một thoáng yên tĩnh xấu hổ.
Trần Nguyên không có lý do để níu kéo dài dòng còn nữ tử đối diện thì chẳng biết nên đáp lại ra làm sao.
Lúc này, không gian xung quanh Trần Nguyên bỗng nhiên khe khẽ rung động.
Không chỉ là không gian, cả mặt đất, trời cao dường như cũng theo đó run lên nhè nhẹ.
Từng tâng mây trên trời cao bị đánh tán loạn bởi cỗ lực lượng vô hình lan khắp thương khung.
Trong không khí, thanh âm ù ù, không lớn nhưng đều đặn, vang vọng khắp nơi.
Trần Nguyên khẽ nhíu mày.
Tại thời điểm hắn còn băn khoăn kẻ nào to gan lớn mật tới mức dám đột kích Thái Linh thành thì hắn nhìn thấy tại nơi phương xa, một vật thể màu đen lớn cát ngang qua trời xanh.
Con ngươi hắn co lại, nhìn kỹ hơn thì nhận ra, vật thể màu đen to lớn đó lại là một chiếc phi thuyền khổng lồ.
Lớn lắm.
Chiều dài cả con tàu dễ đến năm, sáu dặm có hơn, chiều cao dễ đến hai dặm.
Toàn thân con tàu sơn màu đen bóng, làm nổi bật hơn khí thế kinh người cùng dáng vẻ đầy hăm dọa vốn có của con tàu.
Tốc độ của con tàu không tính là nhanh, bay tại ngoại vi của tòa thành, thế nhưng bởi kích thước và cỗ linh lực khủng bố bức người mà nó tản mát ra kinh động toàn bộ cư dân Thái Linh thành.
Chúng tu sĩ nghị luận nhiệt liệt.
“Đó là thứ gì?”
“Làm sao có thể? Là một chiếc phi thuyền khổng lồ.”
“Kẻ nào mà phách lối như vậy? Dám kinh động toàn bộ Thái Linh thành.”
“Chiếc phi thuyền kia tản mát ra khí thế thật kinh khủng.
Loại thế lực nào mới có thể sở hữu phi thuyền đáng sợ như vậy?”
...
Trong số đó, có không ít tu sĩ tu vi cao thâm, giác quan nhạy bén, từ ngoài mấy trăm dặm nhìn thấy trên cột buồm khổng lồ con tàu một chữ ‘Sơ’ uy thế hừng hực, đạo vận bức người.
“Là người của Sơ gia.” Có tu sĩ khẽ thì thầm.
“Vậy mà lại là Sơ gia.
Cực Nam Tô Châu Sơ gia”
“Sơ gia xưa nay điệu thấp làm việc, không hỏi thế sự, lần này gióng trống khua chiêng, bày ra thế trận lớn đến như vậy bái phỏng Thái Linh học viện là có mục đích gì?”
...
Trần Nguyên lúc này cũng nhìn kỹ văn tự vẽ trên phi thuyền.
Hắn khẽ nói: “Sơ?”
Hắn xuất thân không cao, lại không có người chuyên chú dạy dỗ, tự nhiên đối với giới tu luyện, kiến thức có thiếu.
Không nói đến những thế lực làm việc không cao điệu như Sơ gia, ngay cả các Vương triều trong phạm vi Tô Châu, hắn cũng không kể được hết danh tự.
Cho nên, đối với gia tộc xa lạ này, Trần Nguyên chỉ khẽ lắc đầu không suy nghĩ sâu đi vào.
Ấn tượng duy nhất của hắn là, có thể bày ra thanh thế đến như vậy, gia tộc