Trong đầu Giang Ngọc dần hiện ra khuôn mặt cứng rắn của Sầm Duẫn, cũng không biết vì sao mấy ngày gần đây mỗi khi hắn nói chuyện với Sầm Duẫn, tổng cảm thấy khí thế của Sầm Duẫn càng thêm mãnh liệt, tựa như hắn làm ra tội gì không thể tha thứ vậy. Dần dà, hắn cũng không dám đi tìm Sầm Duẫn.
Hôm nay cũng vậy.
Giang phủ mở tiệc dưới ánh trăng, hắn vốn định mời Sầm Duẫn lại mời Ân Xu trợ hứng, tuy hiện tại Ân Xu là thị thiếp của Sầm Duẫn, nhưng nữ nhân mà thôi, huống chi còn là một thị thiếp, Giang Ngọc không để trong lòng, tự mình đi tìm Sầm Duẫn.
Nghĩ đến đây lòng hắn run lên.
Trong thư phòng người ngồi trên ghế thái sư, một tay cầm bút lông sói, một tay khác đang lật công văn.
Giang Ngọc đứng trước bàn gỗ, mới vừa rồi mình chỉ nói hai, không biết câu nào đắc tội hắn, không khí trong thư phòng chợt thấp.
“Sầm huynh, tối nay giang mỗ mở tiệc dưới ánh trăng, không biết Sầm huynh có thời gian cùng đi hay không, Giang mỗ còn muốn kêu Ân Xu cô nương tới ca múa một khúc.”
Giang Ngọc lau cái trán chảy mồ hôi, đôi mắt trộm liếc hắn một cái, Sầm Duẫn hồi lâu không nói, nhưng khí thế quanh thân hắn lại lạnh như băng mùa đông.
“Nếu Sầm huynh không muốn, Giang mỗ tự đi là được, Ân Xu cô nương vẫn nên ở cùng Sầm huynh là tốt nhất, ha ha.” Còn chưa chờ đến Sầm Duẫn mở miệng, Giang Ngọc đã hoang mang rối loạn lui ra ngoài.
Giang Ngọc không trả lời Tần Lãng, tự rót một ly.
Sắc mặt Tần Lãng xấu hổ, nói đến việc khác: “Giang huynh có điều không biết, đã nhiều ngày không biết trong phủ ta trúng tà gì, hai năm trước nhà ta thu nhận một gia phó, không biết tại sao lại mất tích, đến nay còn chưa tìm được, Lam Nhĩ còn rất thích hắn, không thấy được hắn lại khóc một trận, gần đây sinh bệnh, mời lang trung trị liệu cũng không hết, thật làm ta đau đầu muốn chết.”
Lam Nhĩ là con vợ cả của Tần Lãng, cũng là con trai duy nhất của Tần Lãng, ở nhà rất được sủng ái. Chỉ là tính tình của trẻ con, ngày xưa còn là một tiểu bá vương, Giang Ngọc có nghe tôi tớ đàm luận nên cũng biết.
Việc nhỏ không ai để ở trong lòng, mấy người nói giỡn một phen, lấy trăng làm thơ, nhẹ nhàng vui vẻ uống đến tận khuya.
—
“Meo.”
Ân Xu nghe được âm thanh, mở to mắt. Vừa rồi nằm dưới giàn nho không biết khi nào đã ngủ. Đêm hè oi bức, ở ngoài viện gió đêm mát lạnh.
Mắt mèo màu xanh lục như hai viên ngọc phỉ thúy, ở trong đêm tối tăm phát ra ánh sáng.
Mèo mập nhún chân, bốn bàn chân nhẹ nhàng rơi xuống đất, đi tới nhảy lên trên người Ân Xu.
Ân Xu nhìn mèo mập hất hất đầu, khò khè một tiếng cuộn tròn trong lòng ngực nàng.
Ân Xu “….”
Cũng không biết nó đến tột cùng là bị cái gì, luôn thích dính lên nàng.
Ân Xu vuốt lông mèo, nằm ngửa dưới giàn nho, một người một mèo, cảnh tượng thú vị.
Tới đêm khuya, A Li còn chưa trở về.
Từ sau khi mơ thấy giấc mộng kia, Sầm Duẫn vẫn luôn lo lắng A Li sẽ nằm thoi thóp giống trong mộng. Cố tình con mèo này cứ thích chạy ra bên ngoài, Sầm Duẫn không rảnh quản nó.
Tuy rằng hiện thực đã bị hắn quấy rối không dựa theo hướng đi trong mộng, nhưng Sầm Duẫn vẫn không thể không sớm làm phòng bị.
“Tìm được chưa.”
Thận Thường tiến vào, Sầm Duẫn hỏi.
Thận Thường khom người trả lời: “Ở trong sân Ân Xu cô nương.”
Lại là nàng.
Sầm Duẫn không biết tức giận từ đâu ra, nâng chân chạy bộ ra ngoài.
Vừa nãy Ân Xu bị mèo mập đánh thức, hiện tại chưa ngủ được bao lâu, lại bị Linh Hoàn đánh thức.
Ân Xu đẩy tay nàng ấy ra: “Tiểu Hoàn Hoàn đừng lộn xộn, để ta ngủ.”
“Lý Ân Xu, ngươi đè lên mèo của ta.”
Nghe giọng nói này, Ân Xu bỗng dưng tỉnh táo, phút chốc trợn mắt ngồi dậy.
Nhìn thấy người trước mặt cúi người đối diện nàng, hai người cách nhau chỉ một tấc, bốn mắt nhìn nhau, đồng tử hắn sâu thẳm, khuôn mặt như điêu khắc sắc bén như đao.
Ân Xu cúi đầu nhìn mèo mập ngủ ngon lành trong lòng mình, hai mắt nó nhắm chặt, cái đuôi vây quanh, bốn chân tụ lại bên nhau, không hề bị không khí giữa hai người ảnh hưởng.
Ân Xu muốn động, mèo mập ngửa đầu nhỏ gối lên tay nàng, móng vuốt nhỏ túm lấy góc áo nàng, nàng vô tội chớp mắt nói với Sầm Duẫn: “Công tử, mèo của ngài hình như rất thích ta.”
Sầm Duẫn trực tiếp giơ tay nâng mèo mập lên ôm vào trong lòng ngực, không màng mèo mập giãy giụa khi mới tỉnh ngủ, nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều.”
“Meo, meo, meo.” Mèo mập giãy giụa trong lòng ngực Sầm Duẫn, móng vuốt duỗi về phía Ân Xu, tiếng kêu rất là thê lương.
Nàng thử thăm dò: “Công tử, nếu không ngài cho A Li ở lại với Ân Xu một đêm?”
Sầm Duẫn trực tiếp cự tuyệt: “Không thể.”
Ân Xu không kiên trì, mỗi bước Sầm Duẫn rời đi mèo mập kêu vài tiếng, âm thanh đặc biệt thảm thiết, Ân Xu không đành lòng nghe tiếp.
Giờ Tý đã qua, trong ngục quan nha.
Mấy cai ngục trông coi cửa nhà lao, sau nửa đêm, vung quyền uống rượu, cái mõ trong thành không ngừng gõ vang, thời gian bất tri bất giác trôi qua. Cai ngục uống nhiều, tùy tiện dựa vào một song sắt, một cai ngục khác mang theo chìa khóa trên người cũng nằm dựa vào song sắt ngủ.
Người bên trong sờ soạng chìa khóa, mở cửa sắt ra kéo cai ngục vào, sau đó thay đổi quần áo, khóa cửa sắt đi ra ngoài.
Sau mấy ngày Tạ Chí Vũ nhận tội, cũng không tiếp tục mở công đường.
Nhưng đã xảy ra một sự kiện thú vị, Tạ Chí Vũ trong ngục nói bản thân là cai ngục, bị người làm yêu thuật, mới thay đổi hình dáng, thay thế hắn vào ngục. Đây chính là trò cười lớn nhất thiên hạ, đương nhiên không ai tin, chẳng qua, bên trong thật sự thiếu một người cai ngục.
Mà người trong ngục lại có thể chuẩn xác nói ra mỗi một sự kiện trong ngục giam Kim Lăng, điều này khiến người ta không thể không hoài nghi.
Nhưng rất nhanh không ai chú ý tới nữa bởi vì Kim Lăng lại xuất hiện án tử, công tử con vợ cả Tần phủ, chết bất đắc kỳ tử trong một đêm.
Hạ nhân trong phủ báo quan, toàn bộ Tần phủ đều đắm chìm trong bi thương, đây là tiểu công tử duy nhất của Tần phủ.
Lúc Ân Xu nghe Linh Hoàn nói Tần phủ xảy ra án mạng, nàng đang sáng tác một khúc mới tên "Phượng Cầu Hoàng", nói hết vô tận khuynh mộ cùng tơ vương.
Một khúc ngừng, Ân Xu mới nói: “Tần tiểu công tử này từ nhỏ đã biết khinh thiện sợ ác, chết rồi cũng là một chuyện đáng mừng cho Kim Lăng.”
Toàn bộ người Kim Lăng sợ là chỉ có mình Ân Xu dám nói lời này.
Ân Xu ở trong hoa lâu nhưng nghe nói ở học đường Tần tiểu công tử luôn thích khi dễ những con cháu nhà nghèo, thậm chí đánh bọn họ. Hành vi lăng nhục người khác đều từng làm, một đứa trẻ mười tuổi mà đã như thế, ngày sau lớn lên còn bại hoại gấp trăm lần.
Ân Xu không có thương cảm với việc này.
Nguyên nhân chết của Tần tiểu công tử tra xét liên tiếp mấy ngày đều không có kết quả, không vết thương không bệnh gần giống với Khương Tần, nhưng lại có chút khác biệt.
Ân Xu cầm một viên xuân tụ tán ít ỏi còn sót lại bỏ vào trong miệng Tần tiểu công tử, thi thể bày ra bộ dáng trước khi chết, lần này màu xanh tím là ở trên mặt.
Ân Xu chợt nghĩ đến Tạ Chí Vũ ở công đường, không chỉ khí chất ủ dột quanh thân hắn còn cả gương