Ân Xu chỉ to gan trong một giây, cắn xong lập tức hối hận. Bản thân nàng đang làm cái gì? Dưới sự tức giận cắn hắn một cái! Nàng thế nhưng cắn Cẩm Y Vệ đại nhân một cái!
Khó có thể miêu tả kinh ngạc trong lòng, nhìn cặp mắt phượng nặng nề kia, Ân Xu không tự giác rụt rụt cổ. Rồi lại không chịu buông tha dễ như vậy, cắn cũng cắn, cũng không còn cách xoay chuyển đường sống, chi bằng làm tới đâu hay tới đó.
Nàng chậm rãi hé miệng, hai cánh môi đỏ hôn lên dấu răng nho nhỏ, rất nhẹ nhàng, tựa như lông chim.
Không có đau, ngược lại có chút ngứa.
Ân Xu hé môi lộ ra đầu lưỡi linh hoạt, xúc cảm mềm mại liếm vào vết thương bị cắn trên cổ hắn, lại chuyển qua yết hầu của hắn, ẩm ướt, mềm mềm.
Yết hầu hắn giật giật, như viên ngọc lăn xuống.
Gót chân Ân Xu chạm đất, liếm liếm môi đỏ, trong miệng có mùi máu tươi của hắn.
Dưới ánh trăng nữ lang cười tươi, môi đỏ thẫm, như yêu tựa mị.
Nàng đáng thương chớp chớp mắt đẹp, còn chưa chờ hắn răn dạy, bản thân đã tự đỡ trán hôn mê bất tỉnh.
Ngã về phía hắn.
Sầm Duẫn cười châm chọc một tiếng, không duỗi tay đỡ nàng. Ngược lại lui về phía sau một bước.
Phía trước trống không, Ân Xu lập tức té trên mặt đất.
Ân Xu “…..”
Dưới thân một trận đau đớn, té trên cọc gỗ.
Lòng Ân Xu đầy phẫn uất lại không dám biểu hiện ra bên ngoài, rốt cuộc vừa rồi là nàng cắn hắn, bản thân đuối lý. Cũng là vì điều này mới muốn làm bộ trúng độc rắn ngất xỉu, để hắn đừng so đo việc mình cắn hắn. Mà hiển nhiên hiện tại đã thất bại, Sầm Duẫn nhìn thấu nàng.
Ban đêm trời lạnh, nằm trên mặt đất lạnh cả người. Ân Xu cực kỳ khó chịu mặt trên mặt đất trải nhánh cây khô và đá nhọn, cộm đến toàn thân phát đau.
Sầm Duẫn đứng ở bên cạnh, không hề có ý đỡ nàng lên.
Trình diễn không nổi nữa.
Ân Xu sâu kín mà tỉnh lại, đỡ trán đôi mắt mê mang nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn đến thân ảnh của hắn: “Công tử, ta bị sao vậy?”
Sầm Duẫn ngồi xổm xuống, gió nhẹ thổi qua khuôn mặt hắn, đồng tử màu đen uyển chuyển gợn sóng, tràn đầy hài hước: “Lý Ân Xu, rắn không có độc.”
Bàn tay đỡ trán của Ân Xu ngừng lại, ngồi dưới đất, sắc mặt cứng đờ một cái chớp mắt, sau đó tự nhiên mà nói: “Có lẽ là… Ta quá mệt mỏi.” Đôi mắt liếc hắn, thật cẩn thận nhìn, sợ hắn sẽ bắt lấy việc này không bỏ, uy hiếp nàng một phen, vẫn là phải cẩn thận mạng nhỏ của mình.
Sầm Duẫn nghẹn họng, lấy cớ hay lắm. Không biết có tin hay không tin, hắn lười biếng dựa vào thân cây phía sau, nhìn ánh lửa yếu dần, ngón tay cọ xát lòng bàn tay, “Bình Hiện là bị người hiếp bức.”
Chờ người khác trong miệng ông ấy chỉ là tìm cớ, cánh rừng này quỷ dị, Bình Hiện bảo cho bọn họ rời đi trước khi trời tối lại không chuẩn bị ngựa cho bọn họ, muốn trở lại chùa miếu, chỉ dựa vào hai cái đùi là lời nói vô căn cứ.
Vừa rồi hắn đi nhanh, ở phía trước cũng gặp một đàn rắn, nhưng phát hiện trên mặt đất còn được chôn rượu hùng hoàng và đá đập lửa, thế gian đâu ra nhiều trùng hợp như vậy.
Bình Hiện là muốn cố ý để hắn phát hiện, ông ấy không có biện pháp giải quyết, nên dùng phương thức này nhắc nhở hắn. Một khi đã như vậy, hắn cũng không ngại nhận ân tình lần này.
Ân Xu ước chừng đã hiểu ý hắn, Bình Hiện pháp sư để bọn họ tới một chuyến này, có lẽ là bởi vì có ẩn tình mà không thể nói, tuy rằng bề ngoài không nói cho bọn họ chuyện trong chùa, nhưng đã có thể khiến Sầm Duẫn phát hiện. Cứ việc Ân Xu không rõ hắn đã biết bao nhiêu, nhưng tất cả đều không liên quan tới nàng, nàng chỉ nghĩ về Thượng Kinh, thuận tiện tóm lấy hắn.
Hai người hai suy nghĩ, hai tâm tư.
Sầm Duẫn nhặt nhánh cây để hờ trên ngọn lửa sắp tắt kia, lửa cháy trên nhánh cây mới, xua tan khí lạnh quanh thân.
Ân Xu thò lại gần, ngẩng đầu cười: “Công tử khi nào chúng ta trở về?”
Sầm Duẫn liếc nàng một cái, không chút khách khí nói: “Không trúng độc rắn nữa?”
Sầm Duẫn vuốt vết thương trên cổ, Ân Xu liếc liếc, có chút chột dạ.
Nàng móc ra một cái khăn trắng tuyết, tiến đến trước mặt hắn, Sầm Duẫn liếc nàng, vẫn chưa ngăn cản. Ân Xu duỗi tay chấm chấm trên vết thương, gió thổi ánh lửa lung lay, dung nhan nữ tử mờ ảo mang theo một chút gian xảo, “Nè, công tử, đây là Ân Xu gây ra hả?” Nàng mắt đẹp trừng lớn, làm như không dám tin.
Ngay sau đó lại rũ lông mi, lẩm bẩm nói: “Ân Xu biết sai rồi.”
Sầm Duẫn bắt lấy cổ tay cầm khăn của nàng, cười như không cười nhìn nàng, ngữ khí mê hoặc: “Biết sai?”
Cổ tay Ân Xu bị hắn nắm chặt, ấn ra vết đỏ, nàng không dám động, sợ hãi gật gật đầu, lông mi dài run rẩy, luôn cảm thấy hắn không có ý tốt.
Nhưng Sầm Duẫn vẫn chưa tiến hành động tác tiếp theo, thu ý cười trong mắt: “Biết sai thì tốt.” Hắn rút tay, lui về, cách xa nàng.
Ân Xu chớp chớp mắt: Vậy là xong rồi?
Đêm hơi lạnh, ánh lửa lại đốt một đêm.
Một người dựa vào thân cây nhắm mắt không ngủ. Vết thương trên cổ bị gió đêm thổi, như thể có bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve, một chút lại một chút, một tia nhộn nhạo không thể áp xuống.
Ân Xu mệt cực, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trong mộng cảm giác được tựa hồ có bàn tay xoa môi của nàng, không ngừng ma sát môi nàng, nàng ưm một tiếng, sức lực kia dừng một chút, sau đó tăng thêm, tàn phá xoa bóp môi của nàng, chỉ một chút, động tác lập tức ngừng lại.
Nàng xốc lên mí mắt, muốn nhìn thấy người nọ, nhưng không thắng nổi cơn buồn ngủ, ngủ tiếp. Người này thật là đáng ghét, nàng nghĩ.
Ánh lửa tàn, vài tiếng chim hót.
Khi tỉnh lại, trời tờ mờ sáng, bóng người dựa vào thân cây đã không thấy đâu.
Nàng tỉnh táo lại, chẳng lẽ hắn lại đi trước?
Ân Xu uể oải dụi mắt, nhìn bầu trời xám tối, cũng may không phải buổi tối.
“Cần phải đi.”
Nghe có tiếng nói, nàng lập tức xoay người nhìn thấy Sầm Duẫn cầm hai quả trái cây, đối diện nàng. Trong nháy mắt kia đáy lòng hiện lên một tia vui sướng, ngọt ngào, trời ơi, nàng nhất định là ngủ đến đầu óc hồ đồ.
Nghỉ ngơi một đêm, xốc lại tinh thần. Ân Xu cười hì hì đi đến trước mặt Sầm Duẫn, chỉ chỉ quả trái cây trong tay hắn, “Công tử, đây là cho ta à?”
Sầm Duẫn cong môi cười, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của Ân Xu, cầm quả trái cây đưa lên miệng cắn một ngụm, nước sốt bắn ra, vị ngọt đậm đà: “Ngươi suy nghĩ nhiều.” Quay đầu, bước đi xa.
Khốn nạn!
Ân Xu chửi thầm một câu.
Bụng đói kêu vang đi theo hắn, khi tới không phát hiện, bây giờ mới phát hiện cánh rừng này rất lớn. Đói bụng, không có sức đi.
Đi không bao lâu, không biết khi nào phong cảnh xung quanh thay đổi. Trên cây kết đầy quả màu xanh lá, không biết tên gì, giống trái cây trong tay Sầm Duẫn.
Hai mắt Ân Xu sáng lên, nhưng cành cây quá cao, nàng ở dưới phí lực nhảy cũng không với tới. Bên tai truyền đến tiếng cười nhạt, nàng quay đầu nhìn thấy lang quân y phục đen đứng ở cách đó không xa cong môi nhìn nàng, độ cong như trào phúng.
Mặt Ân Xu ửng hồng, tức muốn hộc máu cũng không biết hắn nhìn