Ân Xu phe phẩy ly sứ, thoạt nhìn không chút để ý: “Không biết xem bệnh, chế thuốc thì biết một ít.”
Hai người lại không nói chuyện.
Bình thường Ân Xu hay nói, giờ phút này cũng im lặng, như là bị điểm huyệt, vẫn luôn nhìn nơi khác.
Ba mươi phút sau, hai người đều đồng thời nhìn chằm chằm thuốc bột trên cổ tay, màu xanh sẫm dần dần biến thành màu đen.
Không có thai.
An Lăng Thấm không biết nên vui hay buồn, tóm lại kết quả này mới là tốt nhất.
Ân Xu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng giống như có thứ gì nặng trĩu.
An Lăng Thấm nói cảm ơn, đứng dậy rời đi.
Ân Xu nhìn thân ảnh thẳng thắn kia, sáng ngời như trăng.
Hối hận không, sống thành bộ dáng hiện tại? Nàng tự hỏi.
Ngay sau đó lại cười khổ, Sầm Duẫn nhìn thấu nàng, chỉ là lười chọc thủng, đối xử có chút khác biệt với nàng cũng là bởi vì gương mặt này của nàng và nàng có chút tác dụng với hắn. Trên đời này còn ai sẽ chân thành quan tâm nàng?
Nhưng hối hận không? Nàng tự hỏi.
Không hối hận, tới đây rồi, đã không còn đường lui, cho dù người dính đầy nước bùn, cũng phải cắn răng đi tiếp.
Hôm sau, Ân Xu điều chỉnh tốt cảm xúc, vẫn là bộ dáng tươi cười lạc quan kia.
An Lăng Viễn còn luyến tiếc nàng, trước khi lên xe ngựa còn dong dài vài câu: “Ngày sau không chỗ để đi, nhất định phải tới Nhạc Bình tìm Tử Nghi ca ca!”
Ân Xu: Ngươi mới không chỗ để đi, cả nhà ngươi đều không chỗ để đi!
Nàng cười, cười đến vô cùng rõ ràng: “Yên tâm đi An Lăng công tử, Ân Xu nhất định trở về tìm ngài.”
An Lăng Viễn nghe xong, nói với An Lăng Thấm bên cạnh: “Sao huynh cảm thấy Xu Nhi muội muội hình như tức giận?”
An Lăng Thấm không nói, nàng ấy quay đầu nhìn về phía Ân Xu, hai người nhìn nhau, Ân Xu gật đầu xoay người đi trước, đều không nói gì.
Về Kim Lăng nhưng tâm tình Ân Xu lại không tốt.
Trên đường đi dừng lại nghỉ ngơi, nàng xuống xe ngựa, Thận Thường nướng thịt thỏ đưa cho nàng. Ân Xu chỉ cắn một miếng.
Sầm Duẫn ngồi ở trên cây, khoanh chân nghiêng người dựa vào thân cây, hai tay gối sau đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ân Xu đứng dưới tàng cây, thấy lông mày hắn hơi động, Ân Xu mới lên tiếng: “Công tử?” Âm thanh không lớn, nhưng Sầm Duẫn hàng năm tập võ, hai người lại ở gần, Sầm Duẫn nghe được rõ ràng.
“Chuyện gì?” Vẻ mặt không kiên nhẫn. Giọng nói nặng nề, từ trên cây hạ xuống.
Ân Xu huơ huơ thịt thỏ nướng trong tay: “Thịt thỏ nướng nè, ngài không xuống ăn sao?”
Sầm Duẫn nửa híp mắt, rừng cây âm u, nữ lang xinh đẹp dưới tàng cây từ khe hở lá cây truyền đến, Sầm Duẫn chỉ liếc xuống dưới một cái, thu hồi tầm mắt, hừ lạnh một tiếng, mượn hoa hiến phật.
Người phía dưới chậm chạp không nghe được đáp lại, Ân Xu bao thịt thỏ đặt ở trên mặt đất. Nhìn khắp nơi, chỉ nhìn thấy một cục đá dưới tàng cây. Nàng vén tay áo lên, dẫm lên tảng đá kia, bám vào thân cây bò về phía hắn.
Lá cây sàn sạt rung động, chim chóc bị âm thanh này làm sợ bay tán loạn. Sầm Duẫn nghe thấy động tĩnh, mở mắt thấy đôi tay Ân Xu bắt lấy hai bên nhánh cây, chân giẫm lên chạc cây, tới trước mặt hắn.
Hai người cách xa nhau chỉ một tấc, bốn mắt nhìn nhau, gương mặt Ân Xu ửng đỏ, như tô thêm một tầng phấn, hơi thở nhẹ nhàng thở hổn hển.
Thanh âm kia truyền vào tai hắn, con ngươi Sầm Duẫn u tối, bất ngờ đứng dậy, Ân Xu bị dọa đến ngưỡng về phía sau, lúc sắp rơi xuống bị Sầm Duẫn kéo vào trong lòng ngực. Nàng nghe thấy hắn trêu cợt cười nhẹ: “Thích leo cây?”
Mũi chân Sầm Duẫn điểm nhánh cây, nhảy tới đỉnh cây, cành tinh tế, rất khó chịu đựng trọng lượng của hai người. Sầm Duẫn đặt nghiêng nàng trên thân cây, bản thân lại nhảy xuống mặt đất.
Ân Xu chưa kịp phản ứng, bản thân đã tới đỉnh ngọn cây rồi, nàng bám chặt thân cây, nhìn xuống mặt đất, đỉnh cây cách xa mặt đất rất nhiều. Muốn đi xuống, trừ phi biết võ, nếu không tất nhiên rơi xuống bất tỉnh nhân sự.
Thật là một công tử thế gia đáng ghét.
Ân Xu bực tức, nhưng cũng không còn cách nào, tại đây chỉ có thể xin hắn giúp đỡ.
Nàng nức nở nói “Công tử, Ân Xu sợ, ngài cho Ân Xu xuống dưới đi.”
Sầm Duẫn nhướn mày, tiểu hồ ly trở mặt nhanh thật
Ân Xu kêu nửa ngày, cũng không thấy người phía dưới đáp lại, xem ra hắn đây là định để nàng ở trên cây thêm một lát.
Tìm được điểm chống đỡ ngồi xuống, đôi tay Ân Xu cẩn thận bắt lấy một nhánh cây, ánh mắt nhìn qua, chợt, nàng dùng một chút lực, nhánh cây “rắc” một tiếng đứt gãy, Ân Xu hoảng sợ hét lên: “Công tử!”
Cả người rơi từ trên cây xuống dưới, phía dưới toàn nhánh cây dài đan xen phức tạp, đâm vào lưng nàng phát đau, xuyên qua tầng tầng cành lá, vết thương trên người trải rộng, quần áo cũng bị vướng ở trên nhánh cây.
Thẳng đến rơi xuống đất, trong dự kiến ngã vào trong lòng ngực một người, Ân Xu mở mắt ra, vừa mừng rỡ vừa cảm kích, đôi mắt sáng lên, “Công tử!”
Nữ lang khuôn mặt nhỏ bị cành cây cắt ra vết thương, trâm ngọc rơi xuống, tóc đen tán loạn rũ trên cánh tay hắn, tựa tơ lụa thượng hạng. Cũng không biết là cố ý hay vô tình, xiêm y bị nhánh cây vướng phải trực tiếp máng trên cây, chỉ để lại áo lót trên người. Cặp mắt gợn nước lưu chuyển, bắt mắt bức người.
Đầu lưỡi Sầm Duẫn cọ qua hàm dưới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Ân Xu, chơi vui không?”
Sầm Duẫn buông lỏng tay, Ân Xu trực tiếp té trên mặt đất, sau lưng đau đớn, nàng duỗi tay xoa xoa nơi bị ngã đau, hàm răng cắn môi, hờn dỗi một tiếng, mắt đẹp chứa nhu tình.
Quần áo rộng lớn bị ném lên trên người nàng. Hai tay Ân Xu kéo áo trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhăn lại, ngước mắt nhìn người nọ đã không thấy đâu.
Thận Thường đang ăn thịt thỏ, thấy công tử không mặc áo ngoài, vội vã trở về lên xe ngựa lấy một bộ quần áo từ bên trong ra, màu hồng đào, hình như là… Quần áo của Ân Xu cô nương.
Thận Thường trợn mắt há hốc mồm, lại nhanh chóng cúi đầu, hắn nhớ rõ Ân Xu cô nương mới đi không lâu, công tử đã trở lại, tốc độ này, khụ, nhanh quá!
Ân Xu khoác áo ngoài của Sầm Duẫn trên người, xiêm y của Sầm Duẫn to rộng, bao vây nàng từ đầu đến lòng bàn chân, có vẻ người càng thêm nhỏ xinh.
Sầm Duẫn rất nhanh trở lại, khi đến gần, trong tay có thêm một bộ xiêm y màu hồng phấn.
Ân Xu nhướn mày, hóa ra hắn đi lấy quần áo cho nàng! Nàng cười trong lòng, khoác áo ngoài của hắn, lấy thịt thỏ nướng đặt ở một bên.
Giày thêu rớt mất tiêu, không biết khi nào vớ cũng bị nàng cởi ra, lộ ra mười đầu ngón chân trắng nõn, giẫm lên cỏ mềm mại, nghịch ngợm co giật.
“Công tử, ngài thật sự không muốn ăn một miếng?”
Ánh mắt Sầm Duẫn trầm trầm nhìn bàn chân trắng đến lóa mắt trên mặt đất một lát, lại chuyển qua khuôn mặt nàng, phía trên thịt thỏ mềm xốp bị cắn ra một dấu răng nho nhỏ. Mà trên môi nàng, cũng dính một tầng mỡ, kiều diễm ướt át.
Hắn ném xiêm y cho Ân Xu, cười lạnh một tiếng: “Đồ ăn bị người khác ăn rồi, bổn thế tử không nuốt nổi.”
Ân Xu ôm xiêm y vào trong ngực, làm như không hiểu mà nói: “Vậy ngài có thể ăn ta, ta chưa