“Tỳ nữ này giống như yêu tinh, vừa thấy đã biết lương tâm bất chính, không phải người tốt!”
Giống như yêu tinh, lương tâm bất chính, không phải người tốt - Ân Xu “.…”
Nàng nhướn mày, nói rất đúng.
Ánh mắt Sầm Duẫn như cố ý vô tình dừng trên người Ân Xu, không chút để ý, nói: “Đúng là như thế.”
Nguyên Mộng Dung nghe hắn nói như vậy, tức khắc yên tâm: “Vậy Ngôn Chi ca ca không bằng giao nàng cho ta?”
“Tạm thời không thể.” Sầm Duẫn cự tuyệt.
Ân Xu bị coi như vật phẩm mặc bọn họ định đoạt, nàng thấy nữ tử này xuất thân bất phàm, lại quen Sầm Duẫn, hình như là ái mộ Sầm Duẫn, Ân Xu bất giác đau đầu, vốn định tăng tiến cảm tình với hắn nhiều hơn, lại không nghĩ tới nơi hoang dã này cũng có thể bị người quấy rầy.
Bị Sầm Duẫn trực tiếp từ chối, Nguyên Mộng Dung thẹn quá thành giận, đem tức giận phát tiết trên người Ân Xu, “Nô tỳ nhà ngươi thật vô lễ, nhìn thấy bổn quận chúa còn không mau quỳ xuống.”
Hóa ra là một quận chúa kiêu ngạo bướng bỉnh, Ân Xu sáng tỏ, đây là muốn lập uy trược mặt nàng ha!
Đuôi mắt nàng liếc Sầm Duẫn, người mới vừa rồi còn ở trong nhà cỏ vô cùng thân mật với nàng, giờ phút này đang cong môi, ra vẻ việc không liên quan tới mình đứng một bên buồn cười nhìn nàng.
Ân Xu bực bội, bất động thanh sắc gục đầu xuống nói: “Vâng, quận chúa.”
Hai đầu gối cong xuống, chậm rãi quỳ trên mặt đất. Sống lưng nàng thẳng tắp, tóc mai bị gió thổi, có cảm giác lục bình mảnh mai, khiến người thương tiếc.
Nguyên Mộng Dung chú ý tới Sầm Duẫn cũng nhìn chằm chằm vào nàng, trong lòng càng thêm khó thở, đi đến trước mặt Ân Xu, nâng tay lên muốn tát nàng, Ân Xu đột nhiên giữ chặt tay nàng, hô “Đừng.”
Nàng ta vừa vươn tay, nàng lập tức đưa tay đặt trên mặt mình, Ân Xu bụm mặt, hít hít chóp mũi, nước mắt mờ mịt chảy ra lăn xuống, vài sợi tóc che mặt, càng đáng thương, nàng chống đỡ nói: “Quận chúa, ta làm gì sai, ngài lại đánh ta?”
Nguyên Mộng Dung thắt đầu lưỡi, nhìn tay mình, lại duỗi ngón trỏ chỉ vào nàng, “Ngươi nói dối, ta chưa đánh ngươi.”
Nàng ta quay đầu lại nhìn về phía Sầm Duẫn, biện giải nói: “Ngôn Chi ca ca, nàng nói dối, ngươi tin ta, ta không làm.”
Ân Xu bụm mặt, chỉ cúi đầu khóc nức nở, cũng không lên tiếng.
Cằm bị một bàn tay dài nâng lên, lòng bàn tay hắn có vết chai mỏng dùng sức lau nước mắt ở khóe mắt nàng, trong mắt mang theo trào phúng, “Bản lĩnh giỏi lắm!”
Ân Xu rớt nước mắt, chẳng hề để ý mà bĩu môi, ai kêu ngươi tùy ý để người khác khi dễ ta.
Nguyên Mộng Dung trơ mắt mà nhìn Ngôn Chi ca ca không gần nữ sắc của nàng ta đi về phía nữ lang dối trá trên mặt đất, ngồi xổm xuống, tự mình lau nước mắt cho nàng. Hai người cử chỉ thân mật, bầu không khí hài hòa, không thể không khiến nàng ta mơ màng.
Ngôn Chi ca ca của nàng ta bị làm sao vậy?
Nàng ta không cam lòng, đi đến chính giữa hai người, đầu ngón tay chỉ Ân Xu: “Ngôn Chi ca ca, nàng là giả bộ, ngươi thông minh như vậy chẳng lẽ không nhìn ra?”
“Đủ rồi.” Sầm Duẫn cắt ngang lời nàng ta nói, “Hiện tại ta dẫn ngươi đi tìm người hầu của ngươi.”
“Hừ!” Ân Xu đắc ý cong môi, bị người nọ nhìn thấy, lòng bàn tay càng dùng sức, trên làn da trắng nõn áp ra màu hồng, Ân Xu ăn đau giận liếc hắn một cái.
Nguyên Mộng Dung mang theo người hầu đặt chân ở Trấn Tần, nàng ta lại bị người đuổi giết, hiển nhiên hiện tại không thể trở về như vậy. Sầm Duẫn để nàng ta ở khách điếm ngoài thị trấn trước, cùng Ân Xu đi Trấn Tần.
Trấn Tần cách Kim Lăng không xa, thuộc quan nội.
Trấn trên cư dân thưa thớt, chỉ có mấy chục hộ nhà. Cây cối cao lớn rậm rạp, mỗi một góc ở Trấn Tần đều có một cây đại thụ cao to, nghe đồn hàng năm cây đều xanh tươi tốt, cả đời không tàn, được người Trấn Tần tượng trưng cho phúc vận. Trấn trên nhiều nam đinh, nữ tử chỉ có nữ hài tóc để chỏm hoặc là lão phụ nhân, ít có nữ tử thanh xuân trẻ tuổi.
Lại là việc nữ tử bị bắt. Ân Xu thấy không ít, rất là kỳ quái, ở bên trong thành Kim Lăng không phát giác, sao ngoài thành lại xảy ra nhiều như vậy.
Nữ nhân trong trấn rất ít, Ân Xu dung mạo diễm lệ đi ở trên đường, quần áo còn không giống người trong trấn, lập tức khiến người chú ý.
Ánh mắt đánh giá xuất hiện từ bốn phía, làm hoa nương ba năm, Ân Xu đã quen, nàng thấy nhiều không trách, thậm chí còn lễ phép mỉm cười với những người đó.
Sầm Duẫn đen mặt, vào một tiệm trang phục, mua một cái áo choàng và nón có rèm bao bọc cả người Ân Xu vào bên trong, kín mít.
Xiêm y tuy được giặc sạch sẽ nhưng tổn hại nghiêm trọng, bây giờ mua một bộ y phục hồng mới. Ân Xu cực kỳ vừa lòng.
Nàng che lụa trắng, trước mặt một mảnh trắng xóa, xuyên thấu qua khe hở nhìn người nọ đen mặt, khóe miệng nàng nhếch lên, cố ý nói “Công tử, Ân Xu không nhìn thấy đường.”
Sầm Duẫn vén một góc rèm nón của nàng lên, nhìn thẳng vào cặp mắt kia, như hắn dự đoán, con ngươi ướt dầm dề lộ ra giảo hoạt chưa kịp thu hồi.
Rèm nón đột nhiên bị xốc lên, Ân Xu không có xấu hổ khi bị bắt tại trận ngược lại cười càng tươi, nói, “Công tử chúng ta mau đi thôi, quận chúa đang nóng lòng chờ đợi.”
“Lòng tốt như vậy?” Sầm Duẫn rũ mắt cười như không cười nhìn nàng, đáy mắt thâm u thêm một phần ý vị khó có thể miêu tả.
Ân Xu gật đầu: “Đó là đương nhiên, việc của công tử là việc ưu tiên hàng đầu Ân Xu luôn đặt ở trong lòng.”
Sầm Duẫn bất động thanh sắc, tiểu hồ ly này của hắn, miệng lưỡi trơn tru nhất, lời ngon tiếng ngọt, cố tình còn nói đến hắn thật thoải mái. Sầm Duẫn như được an ủi trong lòng, buông tay phủ lụa trắng.
Mành nón rơi xuống, Sầm Duẫn đi ở phía trước, “Một khi đã như vậy, còn không mau đuổi kịp.”
Ân Xu đi theo, áo choàng rất lớn như bao tải ôm lấy toàn thân nàng. Nàng không thể không cầm vạt váy lên mà đi, để ngừa bị vướng ngã.
Sầm Duẫn cũng thay đổi một thân xiêm y, trấn trên toàn người nghèo, không có áo gấm rườm rà như trong Kinh, chỉ có một ít áo tang vải thô. Cho dù mặc vải thô, ở trên người hắn cũng có cảm giác tự phụ.
Ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn, dáng người cao lớn, cách một tầng lụa trắng Ân Xu không thấy rõ khuôn mặt hắn, nhưng lại nhớ rõ khi hắn giương mắt nhìn nàng có chứa ý cười, thì ra 'xong việc' hắn lại dễ dỗ như vậy!
Phỏng chừng tìm được một bí quyết mới, gió nhẹ thổi rèm nón bay bay, ánh sáng xuyên qua khe hở chiếu lên trên mặt nàng, sau này ta sẽ dỗ ngươi nhiều nhiều, Thế tử gia!
Người hầu của Nguyên Mộng Dung dừng chân trong một hộ nhà trấn trên, người hầu chỉ biết quận chúa đi ra ngoài du ngoạn, không biết một canh giờ trước bị đuổi bắt. Bình thường quận chúa đều như thế, mỗi khi đi nơi nào đều phải mang theo một hai người đi ra ngoài, không cho nhiều người đi theo, người hầu đã sớm tập mãi thành thói quen.
Còn đang tạm nghỉ trong sân thì thấy hai người từ xa tới gần. Nam nhân khí độ bất phàm, người phía sau đi theo tuy khoác áo choàng, đội nón vành rộng có rèm, nhưng từ thân hình nhìn ra là một nữ tử.
Phương Tuyết vừa thấy người tới trong lòng kinh ngạc, sao Thế tử gia lại ở đây? Nàng