Ngón tay kia như tìm được trò vui, khi nhẹ khi nặng, vẽ vòng dừng lại ấn ấn, ma sát, không hề kết cấu. Hắn xoa nhẹ hồi lâu cũng không thấy buông ra, Ân Xu khó thở, há mồm cắn lên.
Bị một mảnh mềm ấm bao vây, đầu ngón tay ở bên trong giật giật, chạm tới răng và đầu lưỡi của nàng. Sầm Duẫn như được an ủi, nơi này thoải mái ấm áp, khiến hắn không khỏi muốn nếm thử tư vị bị nó bao lấy, con ngươi hắn dần tối lại.
Lấy ngón tay ra, thay vào môi hắn.
Hai làn môi dính vào nhau, môi răng giao triền, mơ hồ không rõ.
Ân Xu bị hôn đến đầu óc choáng váng, toàn thân mềm như bông, mất lực bị Sầm Duẫn nâng, mới không đến nỗi nằm liệt trên mặt đất. Nàng nức nở, phát ra mấy chữ “Công tử…”
Nhưng Sầm Duẫn căn bản không cho nàng cơ hội nói chuyện, lấp kín miệng nàng, không hề để nàng lên tiếng.
Thận Thường cách hai người thật xa, từ sau khi biết công tử và Ân Xu cô nương 'có việc không bàn mà hợp ý nhau', nhìn thấy hai người bọn họ ở bên nhau, Thận Thường lập tức trốn ra xa, tuy nói hai người này không hợp lý, Ân Xu cô nương thân phận đích xác không xứng với thế tử Thượng Kinh. Nhưng việc của công tử, hắn không thể quản.
Huống chi, bên người công tử nhiều năm như vậy chỉ có một nữ nhân là Ân Xu cô nương, Thận Thường thật hy vọng công tử có thể mang Ân Xu cô nương về Thượng Kinh.
Đau đớn lại lần nữa đánh úp lại, sợ hãi quen thuộc dâng lên từ đáy lòng.
Ân Xu nức nở thành tiếng, hai tay đấm vào ngực Sầm Duẫn, ý bảo hắn buông ra. Sầm Duẫn lại chỉ cho là lạc thú, vẫn chưa để ý, nhưng vừa hôn nàng lại khóc.
Lần này khóc kịch liệt, nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt hắn, trên môi hắn, lại tựa như nện ở trong lòng hắn.
Hắn giật mình, buông nàng ra.
Ân Xu nằm ở trong khuỷu tay hắn, đau đến khó hô hấp, toàn thân không ngừng run rẩy, nhắm hai mắt trong miệng nỉ non: “Công tử, Ân Xu đau quá.”
Sầm Duẫn nghe được lời này không phải tán tỉnh, cũng không phải cố tình câu dẫn hắn, mà là thật sự đau.
Hắn ôm cả người nàng vào trong lòng ngực, mũ choàng màu đen che khuất mặt nàng, bị bọc đến kín mít. Bước chân vội vàng, ra khỏi lao ngục.
Thận Thường canh giữ ở bên ngoài, thấy công tử bế ngang Ân Xu cô nương, thần sắc không đúng, vội vàng chắp tay.
Sầm Duẫn dừng lại, trầm giọng nói: “Lập tức đi mời lang trung, lại truyền tin cho An Lăng Viễn, bảo y cưỡi ngựa trong vòng một ngày cần thiết đến Kim Lăng.”
Thận Thường sửng sốt, An Lăng công tử y thuật cao minh, kêu y tới đây chẳng lẽ là Ân Xu cô nương bị bệnh nặng? Lại nhìn người bị áo choàng che khuất, không kịp nghĩ nhiều, Thận Thường lập tức lĩnh mệnh lui xuống.
Người bị hắn ôm vào trong ngực, mềm mại, xuyên thấu qua áo ngoài, hắn có thể cảm giác được nàng vẫn luôn run rẩy, toàn thân lạnh lẽo, không có một tia ấm áp.
Thần sắc hắn căng thẳng, không xác định khi mình rời đi đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn có liên quan tới Giang Hoài Sơn! Nghĩ đến Giang Hoài Sơn, trong mắt hắn thoáng hiện một tia tàn khốc, dám động người của hắn, chờ hồi kinh nhất định phải cho ông ta trả giá gấp mười gấp trăm lần.
Ân Xu cảm thấy lạnh, lúc trước chỉ có đau, nhưng chưa bao giờ lại lạnh thế này, lạnh đến không còn cảm giác, như là đã chết.
Nếu bây giờ nàng chết, sẽ không ai nhớ tới nàng nhỉ. Nàng nghĩ như vậy, liền bình thường trở lại.
Bên tai có tiếng ồn ào.
Nàng nghe có người nói “Công tử, bệnh của cô nương này thật sự kỳ quái, chẩn bệnh không ra chứng bệnh nào, nhưng mạch tượng suy yếu, chỉ sợ thời gian không nhiều, không thể cứu chữa!”
Ai xui xẻo như vậy, bệnh đến lang trung cũng trị không hết, sẽ chết.
Ân Xu nghĩ như vậy, lại nghe âm thanh quen thuộc, mang theo sắc mặt giận dữ, nàng nghe đến đầu quả tim cũng run lên: “Ý của ngươi là ngươi vô dụng, có thể cút rồi!”
Hắn tức giận, tiếng người quen thuộc, là Thế tử gia nàng ghét nhất kia! Hắn thích nhất là khi dễ nàng. Nàng nỗ lực lâu như vậy, Sầm Duẫn mới có một chút hảo cảm với nàng, cũng chỉ là bởi vì dựa vào mị thuật của nàng, nhưng dùng thời gian dài, sẽ làm hắn chết, Ân Xu còn chưa nắm chắc hắn có rời nàng đi hay không.
Hắn lại nói “Nàng vẫn không tỉnh lại, các ngươi đều phải chết.”
Thật là ngang ngược. Ân Xu hừ lạnh, nhưng “Nàng”
Là ai? Là bản thân nàng sao? Nàng sắp chết rồi sao? Nàng không muốn chết, chết rồi thì cái gì cũng không còn.
“Công tử…” Đầu óc Ân Xu nặng nề đau nhức, nàng chậm rãi mở mắt ra, người bên ngoài nghe tiếng lập tức tiến vào vén mành lên, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng đã tỉnh, mới an tâm.
Thần sắc hắn nghiêm nghị: “Việc hôm nay, ngươi tốt nhất nên nói rõ ràng.”
Ân Xu chậm rãi mỉm cười, vô cùng miễn cưỡng: “Công tử có thể tin ta?”
Sầm Duẫn ngồi ở bên cạnh nàng, chỉnh góc chăn cho nàng, “Tạm thời tin ngươi.”
Chăn đắp chỉ lộ ra cái đầu, Sầm Duẫn sờ đến tay nàng, lại vẫn lạnh như băng, hắn vói vào bên trong bắt lấy tay nàng, làm ấm tay cho nàng.
Ân Xu cảm nhận được lòng bàn tay hắn như lửa nóng, cuồn cuộn không ngừng truyền độ ấm cho nàng. Nàng lại không nghĩ gì khác, chỉ bình tĩnh nói: “Thuốc của Sử Hàm Chi ở trong tay Giang Hoài Sơn, Giang Hoài Sơn trộm bỏ thuốc ta, hiện giờ Sử Hàm Chi đã chết, thế gian khôn còn thuốc giải.” Mi mắt nàng cong cong, tựa như không thèm để ý “Công tử, Ân Xu chỉ có thể sống một năm.”
Bàn tay nắm tay nàng chợt buộc chặt, lại phát giác không đúng, thả lỏng lại. Trong mắt hắn lãnh đạm, nói như bình thường “An Lăng Viễn đang trên đường tới, ta sẽ nghĩ cách tìm thuốc giải cho ngươi.” Hắn dừng một chút, bỏ thêm một câu “Nếu y cũng không có biện pháp, ta sẽ mau chóng mang ngươi hồi kinh.”
Như thế, lại không nói gì.
Hai người im lặng, Ân Xu đột nhiên lên tiếng: “Công tử, có thể cho Ân Xu một danh phận không? Ân Xu không nghĩ đến chết rồi, một thân nhân cũng không có.”
Cặp mắt kia hơi ảm đạm, môi trở nên trắng bệch, diện mạo tiều tụy, giống hải đường sau cơn mưa, đẹp mảnh mai.
Sầm Duẫn thu liễm con ngươi, bên trong trầm như hồ sâu, là lạnh lẽo chưa bao giờ có.
“Không thể.” Nhẹ như lông chim, lại cực kỳ rõ ràng.
“Lý Ân Xu, ngươi chắc là rõ ràng thân phận của ngươi.” Hắn nói với nàng, gằn từng chữ. “Ta chưa từng hứa hẹn với ngươi bất cứ thứ gì, ngươi và ta đơn giản là theo như nhu cầu.”
Hắn nói không thể, hắn muốn vạch rõ thân phận, hắn nói ngươi và ta đơn giản là theo như nhu cầu. Ân Xu cười nhạt, cũng đúng, thân phận của nàng thấp kém, có thế gia nào sẽ nguyện ý cho nàng danh phận, nàng chỉ xứng làm món đồ chơi ngoại thất mà thôi.
Nàng thở dài thật sâu trong lòng.
Cửa sổ mở ra, có gió thổi tới, thổi bên ngoài chăn, Ân Xu lại cảm thấy lạnh đến tim.
Hiện tại nói không thể, nhưng ai sẽ nói đến sau này?
“Công tử, Ân Xu mệt mỏi.” Ân Xu đẩy tay hắn ra, nhắm mắt lại.
Đôi tay mềm mại ấy chưa bao giờ từng kiên định đẩy hắn ra như thế.
Sầm Duẫn ngẩn ngơ, sau một lúc lâu mới nâng bước rời đi,