Y mở miệng, sắc mặt ôn hòa, giọng nói cũng mang theo thanh nhã trời sinh: “Tại hạ mạo muội, xin hỏi đây là khăn của cô nương?”
Ân Xu rũ mắt gật đầu: “Đúng vậy.”
Dân phong Đại Yến phóng khoáng, nam tử nhìn khăn của nữ tử cũng không phải việc gì lớn, chỉ là y nhìn thật sự quá chăm chú, lỗ tai Ân Xu không khỏi nóng lên, “Xin hỏi công tử có thể trả lại cho ta?”
Giang Mục Chi xin lỗi mà cười, “Là mỗ đường đột, chỉ là phương pháp thêu hoa hải đường này tương tự cách thêu của mẫu thân mỗ, là Ninh thêu?”
Ân Xu đáp: “Đúng vậy.”
Y lập tức kích động nói, “Gia mẫu mất đi nhiều năm, mỗ rời quên hương từ lâu, không tưởng được còn có thể nhìn thấy Ninh thêu, cuộc đời này mỗ sống không uổng.”
Người biết Ninh thêu cũng không nhiều, nhân công thô sơ giản lược, thêu ra không đẹp bằng Kinh thêu, trên thị trường ngày nay cũng không gặp nhiều. Người biết Ninh thêu đã thiếu lại càng thiếu.
Ân Xu vốn định thêu đa dạng cho Sầm Duẫn xem, làm hắn đau lòng mình vất vả, nào biết khăn đưa không được, lại gặp một người cũng hiểu được Ninh thêu. Ân Xu cũng tha hương nhiều năm, rất có cảm giác xa quê nghìn dặm gặp lại người quen cũ.
Giang Mục Chi đưa khăn cho nàng, “Là mỗ nhất thời đường đột, mong cô nương thứ lỗi.”
Ân Xu trả lời “Không có gì. Hóa giải nỗi nhớ nhà của công tử, cũng coi như là một chuyện tốt.”
Hai người tạm biệt, Ân Xu xoay người muốn đi, Giang Mục Chi gọi nàng lại: “Mỗ họ Giang, đang hồi Kinh báo cáo công sự, nếu cô nương có việc, mỗ nhất định sẽ giúp đỡ.”
Nghe được hai chữ hồi Kinh, Ân Xu xoay người dừng bước, cười nhạt nhìn y, công tử thanh nhã ôn nhuận, một thân cẩm y hoa phục, quan hàm tất nhiên không thấp, nếu không có độc trong cơ thể, Ân Xu thật muốn nhờ y mang nàng hồi Kinh, người này thoạt nhìn dễ lừa gạt hơn Thế tử gia nhiều. Chỉ là đáng tiếc, độc chưa giải, nàng cũng không dám mạo hiểm.
Nhưng cũng là hồi Kinh, lại thêm một trợ lực cũng không phải chuyện xấu.
Trước cửa khách điếm gặp phải Giang Mục Chi, Ân Xu không phải không có nửa phần hoài nghi, rốt cuộc hiện tại nàng có quan hệ với Sầm Duẫn, thành nữ nhân của hắn, không biết chung quanh còn có bao nhiêu người nhìn chằm chằm nàng.
Ân Xu mỉm cười lên tiếng: “Vậy đa tạ Giang công tử.”
Tạm biệt Giang Mục Chi, Ân Xu vội vàng trở về phòng, xem ra muốn Thế tử gia hồi tâm chuyển ý, còn phải tốn một phen tâm tư.
Sau giờ ngọ, mặt trời lên cao, xe ngựa khởi hành, một hàng đội ngũ rời khách điếm, chuẩn bị vào Kim Lăng.
Ban đêm Ân Xu không ngủ được, giờ phút này dựa vào trong xe ngựa mơ màng sắp ngủ.
Xe ngựa chạy nhanh xóc nảy, Ân Xu bị lắc tới lắc lui, thật sự ngủ không được. Nàng xuống xe ngựa, đi theo sau đội ngũ.
Giang Hoài Sơn bị đơn độc áp giải, hiện tại ông ta đã bị đánh đến bất tỉnh nhân sự, Ân Xu không nhìn thấy, chỉ là nghe An Lăng Viễn nói, biết Sầm Duẫn xuống tay không nhẹ.
Nhưng Thế tử gia này nếu có thể vì lấy thuốc giải cho nàng mà vận dụng tư hình Cẩm Y Vệ, vì sao hiện tại còn không nóng không lạnh với nàng, bởi vì nàng lừa hắn?
Ngược lại lại tưởng tượng đều do lão thất phu Giang Hoài Sơn, nàng chỉ là muốn thử địa vị của mình trong lòng Sầm Duẫn thôi, lão thất phu này thế nhưng trực tiếp nói rõ với Sầm Duẫn, rõ ràng làm như vậy không có chỗ tốt cho ông ta, Ân Xu thật sự cảm thấy Sầm Duẫn cần xem lại trọng điểm.
Ngồi ở trong xe ngựa không phát hiện, xuống xe ngựa mới biết đi bộ gian khổ. Chỉ một canh giờ, hai chân Ân Xu bắt đầu lên men, cho dù có gió lạnh thổi, trên người vẫn đổ mồ hôi.
Ân Xu đi không nhanh, trước mắt có bóng người, Ân Xu vui vẻ, ngẩng đầu nhìn thấy người nọ lại là Thận Thường, con ngươi ảm đạm trở lại.
Thận Thường dẫn ngựa đến gần, cầm dây cương cung kính đưa tới cho nàng: “Cô nương là muốn lên ngựa?”
Ân Xu liên tục gật đầu, trong lòng cảm thán, xem kìa, Thận Thường thị vệ người ta tâm lý cỡ nào!
Đám người lên ngựa, Thận Thường mới đi đến phía trước đội ngũ, khom người nói: “Công tử, Ân Xu cô nương lên ngựa.”
Sườn mặt Sầm Duẫn hơi nghiêng nhìn nữ lang ngồi trên lưng ngựa, không nói nữa.
Đường về Kim Lăng không xa, Ân Xu lên ngựa đi không được mấy khắc đã vào thành.
Trở về Giang phủ đã là mùa thu, người hầu rời đi, trong phủ một mảnh tiêu điều, tràn đầy cảm giác hoang vắng.
Ân Xu không khỏi sâu kín cảm thán, quả nhiên là thói đời nóng lạnh, lúc trước Giang phủ có bao nhiêu cường thế, hôm nay tàn lụi bấy nhiêu.
Vừa mới đến cửa phủ, một tiểu nha đầu búi tóc song nha kế nghiêng ngả lảo đảo chạy tới. Quỳ gối trước mặt Ân Xu, “Cô nương, ngài đã trở về!” Hai mắt nàng ấy rơi lệ, trên mặt dính bụi bẩn, Giang phủ suy tàn, người hầu bị bán vào Giang phủ nếu không trở về nhà thì đi tìm công việc kiếm sống mới.
Linh Hoàn bị người nhà bán đến Giang phủ không chỗ để đi, lại bị kẻ xấu mạnh mẽ bắt cóc, thật vất vả chạy trốn được thì gặp được Ân Xu ở trước cửa Giang phủ.
Nàng ấy biết Ân Xu cô nương tuy là nữ tử hoa lâu, nhưng đối xử với nàng ấy cực tốt, mới lại đây khẩn cầu nàng.
Hơn nữa…, nàng ấy nghĩ tới đây, khóe mắt nhìn người ẩn giấu trong góc tối, rất mau lại thu trở về. Người đó nói, tìm Ân Xu cô nương nhất định là không sai.
Trong lòng Ân Xu có suy tính của mình, nếu vào Thượng Kinh, không có người của mình là không được, Linh Hoàn lại nấu ăn ngon, đều là trợ lực có ích cho nàng.
Nàng khom người nâng Linh Hoàn dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Duẫn, “Công tử, ngài không ngại bên cạnh Ân Xu thêm một nô tỳ chứ!”
Sầm Duẫn rũ mắt liếc nàng một cái, không lên tiếng, nâng bước đi vào Giang phủ.
Mấy ngày lên đường, Ân Xu ăn không ngon, thu nhận Linh Hoàn, màn đêm buông xuống lập tức phân phó nàng ấy làm món sở trường.
Dùng phá cốt chỉ quấy thịt bò lạp xưởng, làm thành một mâm “Thông hoa mềm ti” khiến người líu lưỡi. Điểm tâm là bánh bột củ sen, bánh hoa quế.
Còn có thịt ngỗng hầm, gà tủy trúc, vịt hầm bát bảo, tràn đầy một bàn lớn, màu sắc hương vị đều đầy đủ, hai mắt Ân Xu sáng lên.
Ân Xu một mình tất nhiên ăn không hết, lập tức kêu Linh Hoàn chuẩn bị hộp đồ ăn, tự mình đưa đến trong viện Sầm Duẫn.
Sầm Duẫn không ở thư phòng, từ bên ngoài trở về vào phòng.
Ân Xu vào viện, A Li lập tức bổ nhào lên trên người nàng, từ sau khi bị ám sát Sầm Duẫn đã phái người đem A Li đưa về Kim Lăng. Mấy ngày không gặp, Ân Xu cũng nhớ nó.
Ôm một cục bông vàng vào trong lòng ngực, tiểu A Li vươn đầu lưỡi liếm liếm cổ nàng, Ân Xu bị nó làm ngứa, bật cười cào lông nó.
Sầm Duẫn nghe thấy động tĩnh, đi ra từ trong phòng, trừng mắt một cái, cứng rắn nói: “A Li.”
Tiểu A Li lập tức cuộn tròn trong lòng ngực nàng, khò khè một tiếng, run lập cập.
“Meo!”
Sầm Duẫn lại nói: “Lại đây.”
Ân Xu nâng váy đi đến trước mặt hắn, vì gặp hắn, Ân Xu cố ý tắm gội rửa