“Ẩn thân?” Ân Xu hỏi “Chẳng lẽ hắn nuôi ta thành ngoại thất?”
Thận Thường rũ đầu, “Thuộc hạ không biết.” Hắn thật sự không biết, vừa rồi công tử truyền tin, cũng chỉ bảo hắn mang Ân Xu cô nương tới đây, còn lại thật là một mực không biết. Hắn cũng không hiểu ra sao, thậm chí cũng có suy nghĩ giống Ân Xu, có lẽ công tử là vì giấu tai mắt người khác, mới giấu Ân Xu cô nương ở đây, không cho phu nhân phát hiện.
Vào trong phòng, gia cụ bài trí bên trong xem như đầy đủ hết, chẳng qua là cũ kỹ chút.
Linh Hoàn vào phòng lập tức tự giác làm việc, cuốn tay áo, múc nước trong viện, bắt đầu chà lau tro bụi.
Ân Xu lấy chăn trải giường ra ngoài phơi nắng, bên trong là nội thất, Thận Thường không tiện đi vào, đứng bên ngoài, Thận Thường nhanh chóng tiếp nhận chăn trong tay nàng, “Ân Xu cô nương, để thuộc hạ làm.”
Ân Xu tự nhiên đưa cho hắn, sức lực hắn lớn hơn nàng, dễ làm.
Thận Thường phơi chăn xong, trở về nói “Qua một lát sẽ có hai nô tỳ tới hầu hạ Ân Xu cô nương.”
Ân Xu gật gật đầu, không nói gì. Nàng thật sự mệt mỏi.
Chờ Linh Hoàn lau phòng xong, Ân Xu suy sụp ngủ một lát.
Khi tỉnh lại mặt trời đã lặn, trong đình viện tiếng vang sột soạt, nàng đẩy cửa sổ ra, thì ra là hai nô tỳ mới tới.
.
Sầm Duẫn ở Cẩm Y Vệ làm việc xong, trở về quận vương phủ.
Phụ thân Sầm Lăng Văn thời trẻ là huynh đệ kết nghĩa của tiên đế, sau này bày mưu tính kế cho tiên đế, trợ tiên đế đánh gục thiên hạ, được phong làm quận vương khác họ. Tiên đế gả muội muội là Hòa Hương trưởng công chúa đương triều cho ông làm thê tử. Hai người ban đầu không quen biết, nhưng sau khi kết hôn nảy sinh tình cảm, phu thê ân ái, cho dù qua nhiều năm cũng không thay đổi, trong phủ không thiếp thất.
Hòa Hương công chúa nghe nói Sầm Duẫn trở về, sớm đã chờ ở chính sảnh. Tuy tuổi đã cao, nhưng bảo dưỡng rất tốt, khóe mắt không một nếp nhăn, có thể so với cô nương trẻ tuổi.
“Mẫu thân.” Sầm Duẫn trở lại quận vương phủ, Phi Ngư Phục còn chưa thay, đi chính sảnh trước.
Hòa Hương nâng hắn dậy, nhìn mỏi mệt trên mặt hắn, có đau lòng nhưng cũng có tức giận, “Lúc trước không cho con đi Cẩm Y Vệ, con càng muốn đi, một năm mẫu thân không gặp con được vài lần, còn khiến bản thân ngủ nghỉ không tốt, con có biết mẫu thân lo lắng không hả!” Hòa Hương tuy đã là phụ nhân, nhưng ở trong phủ phu thê ân ái, bị Sầm Lăng Văn nuông chiều tính tình nữ nhi gia, nuôi Sầm Duẫn cũng mang theo nuông chiều của nữ nhi gia.
Sầm Duẫn nghe xong không khỏi đau đầu, trước đây còn tốt, nhưng từ khi muội muội mất, mỗi lần hắn đi lâu từ bên ngoài về, đều phải nghe một phen dong dài này của bà, cúi đầu trả lời “Là Ngôn Chi sai.”
Thấy hắn thành khẩn nhận sai, Hòa Hương định nói gì nhưng lại thấy hắn mệt mỏi, mới từ bên ngoài trở về cũng không tức giận với hắn được, xoay chuyển đề tài, “Ăn cơm chưa?”
Sầm Duẫn nói: “Chưa.”
Hòa Hương càng đau lòng, con trai mình bận đến ban đêm hồi Kinh, nhà cũng chưa về đã phải tiến cung, lại đi Thục Vương phủ xét nhà, bỏ tù thẩm vấn. Bận việc suốt đêm, cơm cũng chưa ăn, nhìn mấy ngày nay, người cũng gầy. Trong mắt bà chảy ra nước mắt, âm thầm lau sạch, cũng không nói gì hắn.
Phòng ăn bày cơm, Sầm Duẫn thay đổi một thân thường phục cùng ăn tối với Hòa Hương. Sầm Lăng Văn còn ở trong triều chưa về, trên bàn chỉ có hai mẹ con. Hòa Hương nhìn ma ma bên cạnh một cái, ma ma hiểu ý, rời phòng ăn.
Hòa Hương múc một chén canh cho Sầm Duẫn, thử nói: “Ngôn Chi tuổi tác cũng không nhỏ, có vừa ý cô nương nhà nào?”
Đôi đũa trong tay Sầm Duẫn dừng một chút, trước mắt hiện ra khuôn mặt phù dung chậm rãi cười với hắn. Hắn rũ mắt, mím môi, nói “Không có.”
Hòa Hương không khỏi mất mát, “Phụ thân con lúc trước bằng tuổi con, đã sớm thành thân với mẹ, con thờ ơ việc hôn nhân của mình như vậy, biết khi nào mẹ mới có cháu bồng.”
Trong lòng Sầm Duẫn nhảy dựng, nhớ lại hắn làm xong việc với Ân Xu, ôm nàng, còn muốn cho nàng một đứa con. Ngay sau đó, lại đánh bỏ ý niệm này, sao cứ vô cớ luôn nhớ tới nữ nhân vô tâm gan kia.
Ma ma tiến vào từ bên ngoài, trong tay cầm mấy bức họa cuộn tròn.
Hòa Hương tiếp nhận: “Con xem, đây đều là quý nữ trong Kinh mẹ chọn lựa cho con, dung mạo, tài hoa đều là thượng thừa, xứng đôi với con.”
Sầm Duẫn giơ tay đẩy ra, đứng dậy nói, “Ngôn Chi ăn xong, mẫu thân từ từ dùng bữa.”
Dứt lời, cũng không đợi người đồng ý, lập tức ra khỏi phòng ăn.
Hòa Hương bực bội, “Ma ma, ngươi mau nhìn nó, sao việc gì cũng không để bụng.”
Thường ma ma cười nói, “Công chúa còn nhớ tiểu quận chúa không, hiện giờ tiểu quận chúa cũng sắp nhập kinh, không bằng tiếp vào trong phủ. Để công tử cùng tiểu quận chúa hòa hợp, nói không chừng có thể thành đôi.”
Hòa Hương cân nhắc cũng đúng, Dung nhi không tồi, lại học đủ thứ thi thư, gia thế cực kỳ xứng đôi với Ngôn Chi, chỉ là tính tình hơi nuông chiều, nhưng cũng không tổn hại phong nhã.
Sầm Lăng Văn từ trong triều trở về, hội thoại với Sầm Duẫn ở chính sảnh, Sầm Lăng Văn làm người nho nhã, là một văn thần không hơn không kém, ông cũng không biết tại sao mình lại sinh con trai ra thành bộ dáng bạc tình đạm bạc như vậy.
Trở lại Hòa Hương Cư, Hòa Hương đối diện gương chải đầu, Sầm Lăng Văn thay đổi triều phục, mặc trung y, Hòa Hương ôm lấy ông từ phía sau, “Chàng cũng không đi quản nhi tử của chàng, nhìn xem nó không hề để bụng việc hôn nhân đại sự của mình một chút nào.”
Sầm Lăng Văn đè tay bà lại, “Việc ở Cẩm Y Vệ bận rộn, tính nết của Ngôn Chi thế nào nàng còn không biết!”
Nói đến điều này, như là chọc giận Hòa Hương, bà đẩy Sầm Lăng Văn ra, một mình nằm ở trên giường, “Còn không phải đều tại chàng, lúc trước ta ngăn cản nó không cho nó đi Cẩm Y Vệ, chàng thì chỉ đứng nhìn, nếu là đi một vị trí nhàn tản, tội gì nửa năm ta cũng không gặp được nó!”
Phía sau một người leo lên giường, cánh tay sức lực lớn, Hòa Hương tránh không khỏi, “Đều là vi phu sai, phu nhân trừng phạt vi phu được không?”
Ánh nến Hòa Hương Cư tắt sớm, động tĩnh trong phòng lại đến nửa đêm về sáng mới tiêu tan.
Ngọn đèn dầu ở thư phòng Tích Ngăn Các châm đến khuya, Sầm Duẫn ngồi ở trên bàn nghe Thận Thường tới báo việc hôm nay.
Tùy thời thay đổi nơi cũng là bất đắc dĩ, ngõ nhỏ Phương Nguyệt đã lâu không ai ở, đã hoang phế, nghĩ đến bộ dáng nàng bất mãn với việc này, lại không dám nói ra miệng, nghẹn trong lòng, Sầm Duẫn không khỏi cong cong khóe môi, giây lát lướt qua, sắc mặt lại trầm xuống.
“Đi nói cho nàng, tình trạng hiện giờ không rõ, chưa thể về Lý phủ.”
Thận Thường khom người làm lễ, mới vừa đẩy cửa ra, lại nghe phía sau nói “Sân thiếu cái gì, đều đặt mua đầy đủ.”
Xoay người, lại lần nữa cúi đầu.
Ra ngoài viện, Thận Thường cảm thán, tuy ngoài miệng không nói, nhưng công tử nhất định vẫn có tình với Ân Xu cô nương.
Hôm sau, Sầm Duẫn lâm triều. Trên triều, ngoại trừ tin tức Thục Vương ý đồ mưu phản, bị nhốt vào lao ngục nhấc lên một trận phong ba. Tiếp theo còn có tin Giang Mục Chi