“Ngài tỉnh.” Ân Xu mở mắt ra, dụi mắt nhập nhèm nhìn hắn.
“Ừ.” Sầm Duẫn thu tay, sắc mặt tốt lên nhiều, lãnh đạm, phảng phất người vừa rồi không phải hắn.
Ân Xu đứng dậy xuống đất, Sầm Duẫn lập tức bắt lấy tay nàng, “Đi đâu?”
Nàng chớp chớp mắt, nói “Lấy thuốc cho ngài.”
“Không cần.” Hắn nói, “Để Tần Nhu làm, ngươi ở đây không được đi.”
Ân Xu đứng một lát, mỉm cười, “Được.”
Tần Nhu tiến vào đặt chén thuốc xuống, rất có mắt nhìn nhanh chóng lui ra ngoài.
“Ta đút ngài?” Nàng nói.
“Ừ.” Hắn.
Ân Xu cầm cái muỗng khuấy đều chén thuốc, múc một muỗng, đưa tới miệng thổi thổi, mới đút cho hắn.
Hai người đều không nói chuyện.
Qua một lát, Sầm Duẫn uống thuốc xong. Ân Xu buông chén thuốc, cầm khăn lau thuốc bên môi hắn.
Sầm Duẫn nhìn nàng, nói “Ngươi lặp lại câu nói vừa rối lần nữa.”
“Nói cái gì?” Ân Xu hỏi hắn.
Sầm Duẫn nhíu mi.
Ân Xu hiểu ra, lập tức hôn sườn mặt hắn, có tia sáng mờ nhạt ở trong mắt nàng, cặp mắt kia giảo hoạt đến cực điểm, lại nói lời âu yếm động lòng người nhất, “Ân Xu chỉ ở bên cạnh công tử, chỉ gả cho một mình công tử.”
“Cả đời đều là người của công tử.”
Sầm Duẫn nhìn nàng, tay bóp eo nhỏ của nàng, mặc kệ bản thân là bị yêu tinh câu hồn, hay là bị nàng bỏ thuốc, làm tâm hồn hắn mê muội, hắn đều nhận.
“Công tử, ngài bị thương.” Ân Xu chống vai hắn, cẩn thận dựa vào hắn.
“Không sao.” Sầm Duẫn nhàn nhạt nói.
Mành rơi xuống, dư âm trong phòng thật lâu chưa tiêu tan.
Hôm sau, An Lăng Viễn không tiện đến, Ân Xu đành tự mình thay thuốc cho hắn.
Bởi vì đêm qua miệng vết thương lại nứt ra, Ân Xu thấy vết thương kia không nhẹ. Hắn lại giống như người không có việc gì, mày cũng không nhăn một chút.
Sầm Duẫn bị thương, xin nghỉ lên triều.
Thay thuốc xong, Ân Xu hầu hạ mặc xiêm y cho hắn, đeo đai ngọc bên hông, Sầm Duẫn ôm nàng vào trong lòng ngực.
Ân Xu dừng động tác trên tay, ngẩng đầu nhìn hắn.
Sầm Duẫn xoa eo nàng, cười hỏi nàng, “Đau không?”
Ân Xu giận hắn, nói, “Nên đau không phải là ngài sao! Bị thương nặng như vậy còn làm bậy.”
“Được, là ta sai.” Sầm Duẫn ôm nàng vào trong lòng ngực, hôm nay hắn cực kỳ dễ nói chuyện.
Ân Xu ngửa đầu nhìn hắn cũng cười, đuôi mắt nhẹ cong, lông mi run run, hai má hồng hào mịn màng.
Sầm Duẫn cúi đầu thơm lên má nàng, ngay sau đó trầm giọng, “Những lời hôm qua ta nói không phải lời nói đùa.” Hắn nhìn nàng, “Lại chờ chút thời gian, việc hiện tại cần xử lý còn cần chút thời gian.”
“Lý Ân Xu, ngươi chỉ cần nhớ rõ, ngươi phải tin ta.”
“Được.” Ân Xu đáp hắn, trong mắt tràn đầy tín nhiệm. Nhưng Sầm Duẫn làm sao tin lời nàng nói, kiếp trước nàng đi không chút lưu tình, lần này hắn phải làm tốt kế sách vẹn toàn.
Ân Xu nhìn một thân bị thương hôm qua của hắn cũng đoán được, có lẽ việc hôm qua bị bại lộ, Giang Mục Chi chạy thoát. Nàng nhớ lại tờ giấy kia, đôi mắt nheo lại.
Sầm Duẫn thấy nàng thất thần, dùng sức nhéo eo nàng: “Mấy ngày nay ngoan ngoãn ở trong phòng.”
“Nghe thấy không?”
Ân Xu trốn tránh tay hắn, dán ở trong lòng ngực hắn, ngoan ngoãn nói “Nghe.”
Tần Nhu bưng một chén thuốc tiến vào, là thuốc tránh thai, đặt ở trên bàn, Sầm Duẫn ngồi ở phía sau rèm xem công văn, còn chưa đi, liếc chén thuốc kia nói, “Bưng xuống, về sau không cần uống nữa.”
Ân Xu dựa vào người hắn chơi đai ngọc bên hông hắn, nghe được lời này, không khỏi liếc về phía hắn.
Tần Nhu ngẩn ra một chút, ngay sau đó nghe lệnh bưng xuống.
Sau một lúc lâu không thấy Sầm Duẫn lên tiếng, Ân Xu nhìn hắn, nhỏ giọng thử nói, “Công tử?”
Sầm Duẫn biết nàng muốn nói cái gì, ngăn chặn lời nói của nàng, “Không sao, ta cẩn thận một chút là được.”
Ân Xu nhớ lại đêm qua, hắn làm gì biết cẩn thận, rõ ràng là gan lớn cực kỳ! Nàng lại âm thầm nhìn nam nhân trước mặt, không khỏi suy tư, đến tột cùng việc gì khiến hắn làm ra nhượng bộ lớn như vậy?
Lại một lát sau, Ân Xu dựa vào người hắn ngủ. Sầm Duẫn buông công văn, ôm nàng đến trên giường, đắp chăn đàng hoàng, vén tóc mái bên má nàng.
Hắn làm như vậy, đơn giản là hy vọng nếu có hài tử, nữ nhân nhẫn tâm này sẽ bởi vì đứa nhỏ mà mềm lòng, lưu lại bên người hắn thôi. Hắn vẫn sợ, sợ nàng sẽ giống kiếp trước, rời đi không chút lưu tình.
Sầm Duẫn đi thư phòng, gọi Thận Thường tới, “Ngầm truyền tin vào cung, Thánh Thượng có bất luận khác thường gì đều phải báo cho ta.”
Thận Thường bị những lời này của công tử làm cho mờ mịt, Thánh Thượng có thể có việc gì khác thường? Nhưng nhìn công tử thần sắc vững vàng, hắn vẫn lĩnh mệnh đi xuống.
Kiếp trước ở Kim Lăng, khi hắn phá án không mang theo Lý Ân Xu, cũng không biết mê ảo thuật. Mà người ngoài không biết việc hắn tiến cung ở trong đại điện, hắn lại nhìn đến rõ ràng, Văn Uyên Đế là trúng mê ảo thuật giống Sử Văn Trăn.
Hắn suy đoán người phía sau màn là ở trong cung.
Giang Mục Chi biết hết kiếp trước, lần này bản thân không chết, sẽ có tiếp theo, việc hắn nên làm không phải ngồi chờ chết. Giang Mục Chi tuy rằng biết kiếp trước, nhưng đời này Lý Ân Xu còn ở quận vương phủ, hết thảy đều có đường xoay chuyển.
Hiện tại tất cả mấu chốt nghịch chuyển đều ở trên người Văn Uyên Đế, những người đó khống chế được Văn Uyên Đế, sẽ có thể thả Giang Mục Chi ra lao ngục, tống cổ hắn đến biên quan, khống chế toàn bộ Đại Yến.
.
Chùa Vân Tế mây khói mù mịt, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá ngừng ở cửa sau chùa miếu, một nam tử bạch y áo gấm xuống xe ngựa, thời tiết rét nhẹ, y nắm thật chặt cổ áo lông chồn, ho nhẹ vài tiếng, sắc mặt tái nhợt, hình như có bệnh.
Ngựa quen đường cũ tới phòng thiền hậu viện, hai gã sai vặt canh giữ ở bên ngoài, y cũng không gõ cửa, trực tiếp đi vào.
“Pháp sư biệt lai vô dạng.” Giang Mục Chi buông mũ choàng, cười nhìn Bình Hiện tĩnh tọa trên đệm hương bồ.
Bình Hiện pháp sư chuyển động Phật châu, “A di đà phật, xưa nay lão nạp và thí chủ không quen biết, đâu ra biệt lai vô dạng.”
Giang Mục Chi thay đổi sắc mặt hung ác, “Pháp sư tội gì ngờ vực với ta, nếu không phải nhờ pháp sư xuất lực, sao ta có thể sống lại một đời, hoàn thành tâm nguyện chưa xong của ta?”
Bình Hiện mở mắt ra, trong mắt toàn là hiểu rõ hồng trần, “Vốn không thuộc về thí chủ, thí chủ cớ gì cưỡng cầu, cuối cùng rơi vào kết cục giống kiếp trước.”
“Ngươi câm miệng.” Giang Mục Chi đi đến trước mặt ông, nắm lấy cổ áo ông: “Pháp sư chỉ cần nói cho ta, Sầm Duẫn biết bao nhiêu, ta sẽ nghịch thiên sửa mệnh cho ngươi xem.”
“Thí chủ thu tay lại đi.” Bình Hiện khuyên bảo, “Trong vận mệnh có thì cuối cùng sẽ có, trong mệnh chẳng có thì đừng mong cầu.”
“Giờ phút này thu tay lại, còn có một đường sống.”
Giang Mục Chi ra khỏi Chùa Vân Tế, lên xe ngựa về phủ. Nếu Bình Hiện không chịu nói, vậy y tự mình đi làm, bất luận như thế nào, Xu Nhi là của y, Sầm Duẫn cần phải chết.
.
Dây ngọc bội cuối cùng cũng thắt xong, Ân Xu cầm ở trong tay, đung đưa trước mặt mình.
Sầm Duẫn đẩy cửa tiến vào, nàng nghe được động tĩnh lại