“Nghe nói Lý gia bị lạc một vị biểu cô nương, ta đoán chắc là Xu Nhi cô nương.”
Ân Xu thấy y tới, mới hiểu được, Giang Mục Chi muốn để nàng trở thành biểu cô nương Lý gia, chân chính xuất hiện ở Thượng Kinh.
Nàng hành lễ “Giang công tử.”
Giang Mục Chi lại nói “Lý phu nhân đã tìm được người, tâm nguyện đã thành, ta cũng rất là cảm động.”
Hắn như là lơ đãng đi ngang qua, nói xong lời nói lại đi mất.
Ân Xu xoay người làm bộ do dự nhìn Lý thị nói “Cô mẫu, mới vừa rồi là Xu Nhi nhất thời bối rối mới không nhận ngài, con đúng là Xu Nhi.”
Rũ lông mi che lại thần sắc dưới đáy mắt, Sầm Duẫn dặn dò nàng, làm theo ý của Giang Mục Chi, còn lại hắn sẽ sắp xếp.
Rời nhã gian, Lý thị kéo nàng lên xe ngựa, hỏi nàng mấy năm nay như thế nào. Ân Xu chỉ trả lời: dựa vào chút tiền còn sót lại của Lý gia sống qua ngày, không lâu trước đây mới đến Thượng Kinh.
Lý thị biết, nàng một cô nương tại thế đạo này làm sao có thể sống tốt! Nhưng thấy nàng không muốn nhiều lời, bà cũng không hỏi nhiều.
Ân Xu mở miệng, “Vì sao hôm nay cô mẫu lại ở Mãn Nguyệt Lâu?”
Lý thị nghe nàng kêu mình là cô mẫu, vui vẻ nói, “Từ khi phụ thân và mẫu thân con mất, mấy năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm con, Giang đại nhân nói từng gặp mặt con một lần, không lâu trước đây ở Thượng Kinh còn nhìn thấy con, hôm nay sẽ dẫn con tới đây. Ta vốn là không ôm hy vọng gì, nào biết sẽ thật sự nhìn thấy con.”
Ân Xu rũ mắt, thì ra là như thế, Giang Mục Chi đã sớm tính kế tốt. Vậy nếu Sầm Duẫn đoán được, vì sao lại để nàng bại lộ ở Thượng Kinh?
Tới Lý phủ, Lý thị mang nàng xuống xe ngựa.
Lý gia chia tam phòng, Lý thị là tức phụ đại phòng, Ân Xu được bà đưa tới Đông viện đại phòng. Bà cũng không nói cho nàng việc của nhị phòng và tam phòng. Ân Xu cũng biết Lý gia bất hòa, không hỏi nhiều.
Trước đó, Lý thị đã để lại cho nàng một cái sân, vật trang trí bên trong đều là đồ mới.
Lý thị dẫn nàng đi vào, “Con xem có gì không hài lòng thì nói với cô mẫu.”
Ân Xu cười đáp “Cảm ơn cô mẫu.”
Lý thị bảo nàng nghỉ ngơi trước, Ân Xu biết bà còn việc phải lo liệu trong phủ. Nàng nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm cánh cửa sổ không giống quận vương phủ lắm, mí mắt nặng nề, dần dần ngủ mất.
Tới ban đêm, Ân Xu cảm giác dưới cổ hơi ngứa, nàng gãi gãi, lại sờ đến một người.
Nàng phút chốc mở mắt ra, yêu ma quỷ quái ở Lý phủ còn chưa biết rõ ràng, nàng tưởng ai chui vào phòng nàng. Nào biết vừa mở mắt, nương ánh trăng thấy rõ khuôn mặt nọ, thì ra là Sầm Duẫn.
Hắn cởi đai lưng nàng, hôn nàng, “Làm ngươi sợ?”
Ân Xu hạ giọng, “Sao ngài tới?” Đột nhiên giọng lệch đi, Sầm Duẫn đã chui vào bên trong nàng, hắn cười, “Sao ta không thể tới?”
Đợi không thấy nàng trả lời, hắn thúc mạnh, Ân Xu cuống quýt ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt lại “Tới, tới, Ân Xu vẫn luôn đang đợi ngài.”
“Vậy à?” Hắn cười nhạo, “Chờ đến ngủ mất?”
Ân Xu không đáp được, chỉ cần nàng nói cái gì Sầm Duẫn đều sẽ đáp trở về nghẹn họng nàng, nàng không nói nữa, chỉ hưởng thụ vui thích giờ phút này.
Chờ động tĩnh hơi nghỉ, Sầm Duẫn vuốt tóc mái nàng qua một bên, “Hôm nay gặp Giang Mục Chi, nói cái gì?”
Ân Xu bị hắn ôm, cau mày nói “Không phải ngài luôn phái người nhìn chằm chằm ta sao! Ta nào dám nhiều lời, chỉ làm theo lời ngài nói.”
“A, tiểu hồ ly, cái này ngươi cũng đoán được!” Hắn xác thật cho người nhìn nàng, rốt cuộc vẫn là không yên tâm nàng.
Sầm Duẫn sắp xếp người che giấu cực tốt, nàng phát hiện không được, đây là nàng đoán. Dựa vào tính tình đa nghi của hắn, Ân Xu cũng lường trước hắn sẽ không tin nàng.
Hôm nay Giang Mục Chi dẫn nàng tới nói cho nàng thuốc giải, lại chỉ để nàng vào Lý phủ rồi không có động tĩnh. Không tránh khỏi khiến nàng hoài nghi, đến tột cùng y muốn làm cái gì.
Đôi mắt Sầm Duẫn dừng ở đỉnh đầu nàng, việc hôm nay chỉ là bắt đầu, Giang Mục Chi cũng không làm giống kiếp trước, trong lòng y còn nghi ngờ hắn, mới không có nói thẳng ra, đều nói cho Lý Ân Xu.
Muốn đánh mất nghi ngờ của Giang Mục Chi, chỉ cần hắn không có động tác, để y dựa theo kiếp trước làm là được.
Hai người đều có tâm tư riêng, không ai buồn ngủ.
Sầm Duẫn vuốt cái bụng bằng phẳng của nàng, nói “Đã lâu chưa uống thuốc kia, sao một chút động tĩnh cũng không có?”
Ân Xu giật nhẹ khóe miệng, vị gia này sợ là đã quên, nàng vẫn là một cô nương chưa xuất các, nếu lúc này có hài tử vậy phải làm sao? Ân Xu phủi bàn tay hắn ra, trở mình.
Sầm Duẫn rút tay về sờ sờ mũi.
Nghe được người trong lòng ngực nói “Hiện tại nếu có hài tử, ngài kêu Ân Xu sống thế nào?”
Cằm Sầm Duẫn gác trên vai nàng, “Ngươi cứ việc nuôi hài tử trong bụng là được, ta sẽ cưới ngươi.”
Ân Xu bật cười, nàng quay đầu nhìn hắn, mỉm cười nói “Ta có thể hỏi công tử một chút không, vì sao ngài đột nhiên muốn cưới ta?”
“Hay là dỗ dành cho ta vui?”
Sầm Duẫn cười khẽ, “Là dỗ dành ngươi, muốn dỗ dành ngươi cả đời.”
Chỉ cần ngươi có thể ngoan ngoãn đi theo ta, dỗ dành ngươi cả đời thì đã sao.
Ân Xu nghe hắn nói, trong lòng thế nhưng có một tia dao động, nàng không phải không cảm giác được, mấy ngày nay, Thế tử gia tựa hồ đối xử càng tốt với nàng, những lời như vui đùa đó được hắn nói ra, nghe vào, phảng phất vô cùng nghiêm túc.
Cuối cùng gió thổi tới rồi đi, chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. Ba năm ở Kim Lăng, đối với tình yêu Ân Xu vốn chưa bao giờ tin, có cái gì đáng tin hơn nắm giữ chặt chẽ tất cả đồ vật trong lòng bàn tay mình, từ trước đến nay nàng không tin tình yêu.
Nhưng điều này không gây trở ngại cho nàng nguyện ý nói lời âu yếm, việc động mồm mép không mệt, còn dễ nói.
“Ân Xu cũng nguyện ý dỗ dành ngài cả đời!” Nàng cười nói.
Sầm Duẫn ôm cánh tay của nàng càng chặt, tiểu hồ ly mãi là tiểu hồ ly, luôn biết nên nói như thế nào có thể làm hắn vui.
Hôm sau, khi Ân Xu tỉnh lại bên gối không có người.
Ân Xu khoác áo ngoài, ngồi trước gương, bên trong chiếu ra một khuôn mặt phù dung, nàng rũ mắt nhìn xuống cần cổ trắng tuyết, loang lổ vệt đỏ, Ân Xu đau đầu đỡ trán, định là đêm qua người nọ gây ra, chuyên chọn chỗ có thể thấy được.
Cũng may Lý thị chuẩn bị cho nàng không ít xiêm y, Ân Xu đi thay đồ trước, miễn cho người tiến vào thấy.
Một nô tỳ mặc đồ màu xanh lá đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng thau rửa mặt, nói “Nô tỳ Thu Lộ, phụng mệnh phu nhân đến hầu hạ cô nương.”
Cửa mở rộng, Ân Xu nhìn thấy trong viện có mấy nha đầu vẩy nước quét nhà, xếp hạng hành lễ bên ngoài.
Nàng cười bảo các nàng lui xuống làm việc đi, không thể tưởng được cô mẫu an trí cho