Tiểu cung nữ thấy nàng mặt mày vũ mị, quả thật là mỹ nhân, mặc ai thấy cũng sẽ thích, nghi ngờ tiêu tán, một cái chớp mắt đã hiểu rõ.
Thu cây trâm, tiểu cung nữ nói “Nếu là chuyện quan trọng, tỷ tỷ nguyện giúp muội muội chạy đoạn đường này.”
Lý Bách đang xem mã cầu, tiểu cung nữ phía sau đi tới mời ông ta đi Tây viện nghỉ ngơi.
Lý Bách hơi nghi ngờ, nhưng lại tưởng tượng, Lý thị cố ý thiết kế Lý Ân Xu mới làm như thế, nên cũng đi theo.
Ra Tây viện, Ân Xu không trở về mà đi vòng vòng trên đường tuyết, nơi này yên tĩnh, gió lớn sẽ không ai đến đây.
Nàng đoán chắc Lý Bách sẽ đi, thời cơ tốt như vậy, sao ông ta đành bỏ lỡ chứ.
Không biết đi đến đâu đột nhiên nghe được tiếng bước chân phía sau, Ân Xu xoay đầu, phát hiện người đến là Giang Mục Chi.
Ân Xu hành lễ: “Giang đại nhân.”
Giang Mục Chi đến gần, thấy nàng ăn mặc mỏng, cởi áo choàng trên người cho nàng, Ân Xu muốn chống đẩy, bị Giang Mục Chi ngăn lại, y nói: “Hôm nay hết thời hạn ba ngày, nghĩ kỹ chưa?”
Hắn chỉ nói thời hạn ba ngày, lại không nhắc tới tại sao bản thân sẽ xuất hiện ở chỗ này. Ân Xu suy đoán, có lẽ y đã đi theo mình một đường.
Nàng rũ mắt, “Thân phận Ân Xu thấp kém, không xứng với đại nhân.”
Giang Mục Chi cười, vuốt đầu nàng: “Không phải lúc trước nàng cũng nói như vậy?”
Ân Xu nhìn y, nàng và y ở đâu ra 'từ trước'?
Khi Giang Mục Chi nhìn nàng, cứ như đang nhìn một nữ hài không rành thế sự, tay trên đỉnh đầu trượt xuống muốn chạm vào mặt nàng, bị Ân Xu hơi né tránh.
Tay dừng lại ở giữa không trung, Giang Mục Chi lại nắm thật chặt xiêm y nàng, “Sau chuyện hôm nay, ngươi định sống tiếp ở Lý phủ như thế nào?”
Lý thị tính kế nàng, bị nàng không chứt lưu tình trả trở về, Lý phủ sợ là không ở nổi nữa.
Thật ra Ân Xu cũng không để ý chuyện này, nàng luôn dựa vào Sầm Duẫn.
Mà Giang Mục Chi không biết.
Ân Xu ôn nhu nói: “Nếu đại nhân muốn cưới Ân Xu, Ân Xu đồng ý với ngài, nhưng hôn sự này có thể tạm hoãn ba tháng hay không.”
“Vì sao?” Y hỏi.
Ân Xu ngưỡng đầu nhìn y, trong mắt không chút che giấu giảo hoạt dưới đáy mắt.
Giang Mục Chi hiểu ra, nàng đây là còn nghĩ đến Sầm Duẫn, rốt cuộc đời này y đến chậm, là Sầm Duẫn mang nàng từ Kim Lăng về.
“Được, ta chờ nàng ba tháng.” Giang Mục Chi nói.
Ân Xu cởi xuống áo choàng trên người trả cho y, “Đại nhân xin giữ lại, cái áo này ở trên người Ân Xu sợ là không tiện.”
Giang Mục Chi cười nhận lấy, bên trên còn giữ hương thơm của nàng.
Chờ y đi rồi, Ân Xu bước chân nhẹ nhàng xoay người, ngay sau đó ngơ ngẩn, Sầm Duẫn ngược gió đi về phía nàng, gợi lên khóe môi trào phúng, “Lý Ân Xu, ngươi đúng là có bản lĩnh.”
“Ở trước mặt ta ngoan ngoãn dịu ngoan, ở sau lưng ta lại là một tư thái khác.”
Ân Xu đến gần hắn, hai tay vòng qua eo hắn, ngẩng đầu vô tội nhìn hắn, “Không phải ngài kêu Ân Xu làm như vậy sao?”
Trên mặt Sầm Duẫn lành lạnh, thấy động tác này của nàng, ngữ khí hòa hoãn lại. Vừa rồi hắn đứng xa, nhưng cũng thấy rõ, Giang Mục Chi một chút cũng chưa đụng tới nàng, bị nàng nhẹ nhàng tránh thoát. May mà nàng còn có chút lương tâm, biết nên thân cận với ai.
“Càn quấy, ta kêu ngươi làm khi nào.” Hắn nói.
Ân Xu liếc hắn: “Không phải ngài nói, bất luận hắn nói cái gì, Ân Xu đều phải làm theo hắn sao? Ngài vừa không muốn ta gả cho hắn, lại muốn ta làm theo hắn, không có cách nào, ta chỉ đành kéo dài trước.”
“Hiện tại ngài lại tới giáo huấn ta, Ân Xu vô tội nhường nào!” Câu sau rất nhỏ, nhưng hai người đứng gần, làm sao hắn không nghe được.
Sầm Duẫn bị nàng nghẹn trở về, nói không lại nàng, duỗi tay ôm eo nàng, cúi đầu cắn lên cánh môi nàng.
Ân Xu đột nhiên bị hắn cắn một cái, cũng không biết gần đây vị gia này bị cái gì, cứ thích cắn nàng. Ân Xu phản kháng không được, mặc kệ cho hắn cắn, động tác trên tay cũng không ngừng, bởi vì vào đông xiêm y dày, Sầm Duẫn trực tiếp cởi nút thắt của nàng, gió lạnh vù vù bay vào. Ân Xu ưm một tiếng, mềm nhũn ở trong lòng ngực hắn.
Tay Sầm Duẫn chống nàng, động tác vẫn chưa ngừng.
Nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Sầm Duẫn dừng lại, Ân Xu không nghe được, ánh mắt ngập nước nhìn hắn, vừa muốn mở miệng, ngón trỏ Sầm Duẫn đặt lên môi nàng. Ân Xu hiểu ý, không lên tiếng.
Sầm Duẫn cởi áo khoác, phủ lên trên người nàng.
“Đại biểu ca?”
Sầm Duẫn phất tay áo che ở trước người Ân Xu, Lan Ngọc công chúa chỉ nhìn thấy phía sau hắn có người, nhưng không thấy rõ nam nữ, trong lòng nàng ấy nghi hoặc, “Đại biểu ca ở chỗ này làm gì?”
Lan Ngọc không có hứng thú với việc ở Tây viện, đơn giản là việc dơ bẩn, xuất hiện phổ biến trong hoàng cung, nên ra ngoài tìm chỗ không người đi dạo một chút, không nghĩ tới gặp được đại biểu ca.
Sầm Duẫn ho nhẹ một tiếng, nói: “Không có làm gì, nơi này hoang vắng, bên cạnh công chúa không có người đi theo, rất nguy hiểm, Hoàng Hậu nương nương lo lắng.”
Đây là muốn đuổi nàng ấy đi.
Thấy đại biểu ca sốt ruột đuổi nàng ấy đi,Lan Ngọc càng tò mò người phía sau hắn, “Người phía sau đại biểu ca là ai, có thể làm đại biểu ca che chở như vậy, chẳng lẽ là người trong lòng của đại biểu ca?” Lan Ngọc còn suy đoán, đôi mắt mở to, “Trách không được năm nay đại biểu ca đến đánh mã cầu, thì ra là cho người khác xem!”
Tiểu công chúa này cổ linh tinh quái, Ân Xu nghe thích, nhấp môi mỉm cười.
Lại nghe hắn không phủ nhận, Sầm Duẫn trầm giọng nói: “Đúng thế.”
“Nếu công chúa không có việc gì khác xin rời đi, đừng quấy nhiễu hai người bọn ta.”
Sầm Duẫn thoải mái hào phóng thừa nhận, Lan Ngọc trợn tròn mắt, Ân Xu cũng ngẩn ra.
Tiểu công chúa vừa đến tuổi cập kê, vẫn là nữ nhi gia, nghe một phen lời nói đúng lý hợp tình này của đại biểu ca, nháy mắt đỏ mặt, lắc lắc khăn lụa, nói “Đại biểu ca, ngươi… Ngươi không biết xấu hổ!”
Sầm Duẫn nhướn mày.
Tiểu công chúa lại nói “Vị cô nương này, tỷ ngàn vạn lần đừng bị đại biểu ca ta lừa đi đó, tâm tư hắn rất hư hỏng!”
Dứt lời, tiểu công chúa xoay người, chạy đi.
Bị Sầm Duẫn gọi lại, “Công chúa.”
Lan Ngọc dừng lại, cũng không quay đầu hỏi, “Đại biểu ca còn có chuyện gì?”
Sầm Duẫn nói: “Còn xin công chúa giữ bí mật cho hai người bọn ta, da mặt nàng mỏng, biết xấu hổ hơn ta.”
Bị hắn lặp lại lời mình nói, Lan Ngọc xấu hổ buồn bực, bước nhanh rời đi.
Sầm Duẫn lấy áo khoác cột dây lại cho nàng, Ân Xu nhìn hắn cười, tươi đẹp như ánh bình minh. Hai ngón tay Sầm Duẫn vòng quanh sợi dây bên cổ nàng, xương ngón tay như có như không quét ở trên má nàng, làm như cố ý cọ xát.
Ân Xu né tránh tay hắn, cười hì hì nói: “Ngài đừng chạm vào ta, ta biết xấu hổ hơn ngài.” Sau đó lại bỏ thêm một câu, “Nam nữ có khác, ngày sau ngài cũng ít tới phòng của ta đi.”
Sầm Duẫn rũ mắt nhìn nàng, lòng bàn tay nâng cằm nàng, nàng tránh không được, ngón tay cái xoa xoa cánh môi nàng, cười ngả ngớn, “Ngươi không muốn ta tới?”
Ân Xu mở miệng, ngón tay kia lập tức chen vào,