Ân Xu buồn bực trong lòng, Thế tử gia này đúng là âm tình bất định, hỉ nộ vô thường.
Nàng nhìn bốn phía bỏ mèo mập xuống tấm đệm sau bình phong, khi trở về nếp uốn trên vạt áo đã được nàng chỉnh trang lại. Thì ra mèo mập tên là A Li, nghe cũng hay, không biết là ai đặt.
Sầm Duẫn ném hồ sơ tới trước mặt nàng: “Hôm nay ở Lê Viên, có thấy được người nào quen mắt?”
Ân Xu nhớ lại hình như không có, nàng lắc đầu.
Cầm lấy hồ sơ, Ân Xu mở ra nhìn thoáng qua, “Công tử hoài nghi người liên hệ sau lưng Xuân Lan Uyển ở trong đám con hát này?”
Sầm Duẫn im lặng không nói.
Ân Xu đoán không ra tâm tư của hắn, vùi đầu nhìn trong chốc lát, lại buông hồ sơ, âm thanh trầm tĩnh: “Ân Xu có biện pháp tra ra nguyên nhân chết của người nọ.”
Sầm Duẫn giương mắt nhìn nàng, cặp mắt tĩnh lặng như hồ nước rốt cuộc có một tia dao động.
Ân Xu ngậm miệng không nói tiếp theo, ngược lại thay đổi một câu: “Nhưng Ân Xu có điều kiện.”
Sầm Duẫn cong khóe môi lộ ra trào phúng, hồ ly xảo trá sẽ không bao giờ làm việc không có lợi cho bản thân. Hắn chờ xem nàng đến tột cùng muốn làm cái gì.
Ân Xu không chờ hắn mở miệng, nhanh chóng nói: “Điều kiện chính là mời công tử ăn chén đá anh đào này, ngài xem vụn băng sắp tan rồi.”
Nước anh đào phát ra ánh sáng mê người, khiến người thèm nhỏ dãi.
“Chẳng lẽ công tử sợ Ân Xu hạ độc?” Ân Xu thấy hắn bất động, nghĩ tới một loại suy đoán, buồn cười nói: “Cho Ân Xu mượn mười lá gan, Ân Xu cũng không dám, có ngài Ân Xu mới còn mạng.”
Trong phòng trầm tĩnh trong chốc lát, đôi mắt Ân Xu nhìn chằm chằm vào hắn, không thấy nửa phần động đậy.
Sầm Duẫn cầm lấy cái muỗng, đẩy vụn băng bên trên, múc một muỗng anh đào, ngọt mềm ngon miệng, một cổ mát lạnh tiến vào trong cơ thể, xua đi khô nóng trong lòng.
Sầm Duẫn chỉ ăn một miếng, lập tức buông muỗng.
Ân Xu cũng không khuyên hắn, nói chính sự: “Ngày mai, công tử mang Ân Xu đi xem cổ thi thể kia, Ân Xu có biện pháp.”
Thi thể Khương Tần bị đưa đến hạ đình nha môn, thời tiết nóng bức, thi thể cực dễ hư thối, hôm sau đến thi thể đã bắt đầu bốc mùi, khiến người buồn nôn.
Sầm Duẫn vẫy lui những người khác, trong đình chỉ còn lại Thận Thường và hai người. Thận Thường lẳng lặng thối lui đến một bên làm nền.
Ân Xu mặt không đổi sắc đi đến trước mặt thi thể, lấy ra một thuốc viên, mở miệng hắn ra.
Thân thể người chết cứng đờ, Khương Tần ngậm miệng rất khó bẻ ra, Ân Xu cố sức mà bẻ hàm răng hắn, bên cạnh đột nhiên vươn một bàn tay, to lớn thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, Ân Xu hơi hơi ngẩng đầu, đập vào mắt là sườn mặt sắc bén, quyết đoán. Mặt mày gắng gượng, trong mắt như một hồ nước thâm trầm, không một gợn sóng.
“Mở.” Hắn nói.
Ân Xu hoàn hồn, bỏ viên thuốc vào trong miệng Khương Tần.
Xuân Tụ Tán là một trong số ít những viên thuốc nàng phối thành công, có tác dụng khiến thân thể người chết biến trắng, thịt thối khép lại, hiện ra nguyên nhân chết chân chính.
Thuốc viên này cực kỳ quý vậy mà chỉ đổi lấy một muỗng anh đào của hắn, Ân Xu cảm thấy đúng là phí phạm của trời.
Một canh giờ sau, thân thể màu đen của Khương Tần biến thành màu trắng, hệt như hôm qua.
Ân Xu xem xét một phen trên người hắn, không hề thấy dấu vết Xuân Tụ Tán lưu lại.
Còn dư lại một chỗ, Ân Xu mặt không đổi sắc muốn cởi quần lót của Khương Tần ra, bị Sầm Duẫn ngăn lại: “Ngươi tới.” Sầm Duẫn nói với Thận Thường đứng một bên.
Ân Xu lui về sau một bước, xoay người, Thận Thường nhận lệnh cởi quần lót của Khương Tần ra, Ân Xu đưa lưng về phía hai người nói: “Tìm vết thương phát tím trên người hắn.”
Thận Thường kiểm tra một lát, chắp tay nói: “Trên người Khương Tần không có vết thương phát tím.”
Khi Ân Xu xoay người, Khương Tần đã mặc quần áo hoàn hảo.
Nàng vòng quanh thi thể một vòng, ánh mắt ngừng ở đỉnh đầu Khương Tần.
Nam tử Đại Yến thúc quan, ngọc quan trên đầu Khương Tần không biết đã rớt tới nơi nào, tóc xõa dài rũ dưới đất.
Ân Xu để sát vào, đẩy ra tóc đen trên đỉnh đầu hắn, da đầu vốn trắng nõn đã biến thành xanh tím. Ân Xu nói “Công tử, tìm được rồi.”
Sầm Duẫn kêu người tới cắt tóc Khương Tần, trong chốc lát sau, chỉ còn lại một tầng tóc mỏng.
Màu xanh tím chỉ tập trung ở đỉnh đầu.
Khi Lưu Xuân Ngũ tới nhìn thấy thịt người hư thối biến thành trắng nõn sạch sẽ nằm ở trên tấm ván gỗ, râu sợ tới mức run lên.
“Đây, đây là Xuân Tụ Tán lão hủ chỉ nghe đồn, chưa từng được thấy tận mắt!” Lưu Xuân Ngũ cảm khái, còn có chút tiếc hận, khát cầu nói: “Không biết Sầm đại nhân có thể…” Ý tứ rất sáng tỏ.
Ân Xu đội nón có rèm, cười trộm ở bên trong, đây là của ngoại tổ phụ nàng, sao có thể truyền cho người ngoài.
Sầm Duẫn không để ý lời ông nói, nói thẳng: “Kiểm tra đỉnh đầu hắn.”
Lưu Xuân Ngũ không dám nói nhiều, đi qua mới chú ý tới đầu tóc người này đều bị cắt, đỉnh đầu hiện ra màu xanh tím.
Ông lấy một cây ngân châm ra châm lên đỉnh đầu hắn, khi rút ra phần đuôi ngân châm biến thành màu đen.
Ông lại lấy ra một cây khác châm vào, khi rút ra lại có một cây châm nhỏ rớt ra theo, châm cực ngắn và mỏng, nếu không chú ý thì rất khó phát hiện.
Lưu Xuân Ngũ đặt ngân châm lên khay, trình lên trước mặt Sầm Duẫn: “Đại nhân, là say sinh tử.”
Say sinh tử là một loại dược vật huyễn trí, chỉ cần dính một chút lập tức khiến người chết trong mơ, không chịu một chút thống khổ nào. Thân thể cũng không tra ra một chút bệnh trạng, lúc trước ông lại không nghĩ đến điều này, vẫn là già rồi, sơ ý.
Say sinh tử tuy là huyễn trí, nhưng bị quản chế đã lâu, phương thuốc chỉ có tìm ở chỗ của ngoại tổ phụ, thành Kim Lăng nho nhỏ này từ đâu ra say sinh tử. Ân Xu cau mày.
Ra nha môn, Sầm Duẫn còn ở bên trong xem hồ sơ, Ân Xu ra trước lên xe ngựa, xe ngựa quẹo vào một con ngõ, Ân Xu đi ra.
Nàng nghe được Lưu Xuân Ngũ trở về bằng con đường này.
Đợi hồi lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy người.
Lưu Xuân Ngũ đồng thời cũng đang nhìn vị nữ tử đội nón có rèm trước mặt này, trùng hợp giống với người trong hạ đình hôm nay, Lưu Xuân Ngũ mở miệng trước: “Cô nương tìm lão hủ có chuyện gì?”
Ân Xu biết ông nhận ra mình, nói: “Tất nhiên là có việc muốn thỉnh giáo lão tiên sinh.”
Nghe được hai chữ tiên sinh, Lưu Xuân Ngũ liên tục xua tay: “Tiên sinh không dám nhận, không dám nhận, cô nương quá khen.”
Ân Xu cười nói: “Tiên sinh đảm đương nổi, ta là muốn hỏi tiên sinh làm sao biết say sinh tử?”
“Việc này phải nói đến lúc trước.” Lưu Xuân Ngũ nhớ lại, “Ba năm trước một vị lang trung diệu thủ hồi xuân* ghé qua Kim Lăng, biết chế thuốc hiếm, có thể trị các loại tạp bệnh. Lão hủ bất tài, gặp qua người đó một lần, cũng thấy được say sinh tử sớm bị quản chế. Chỉ là đáng tiếc, vị lang trung kia không lâu đã