#tien161099
Ký túc xá đột nhiên yên tĩnh lại.
Chỉ còn lại âm thanh nức nở xin tha của Giang Lê.
“Vậy, vậy đánh một cái thôi có được không? Sau này tôi nhất định sẽ nghiêm túc học tập không có thất thần nữa.”
“Nếu như tha em dễ dàng như vậy, lần sau nhất định em sẽ tái phạm nữa.” Ninh Trăn nghiêm khắc nói.
“Vậy, vậy thì anh đánh nhẹ thôi.” Giang Lê hít mũi, nói, “Anh cũng biết, tôi sợ đau nhất mà.”
Giang Tiểu Lê nhỏ bé nằm trên đùi của Ninh Trăn, sợ đến mức co mông lại, nhắm mắt giọng nói run rẩy: “Đến đây đi, anh đánh nhanh chút đi.”
Ninh Trăn không tiếng động cong môi, giơ tay lên đánh.
“Bang” một tiếng vang lên đầy ái muội, cái mông non mềm trước mắt rõ ràng hơi run lên.
Giang Tiểu Lê đỏ mắt, nức nở cầu xin: “Có thể đắp khăn tắm lên rồi đánh không?”
“Đắp khăn lên thì còn đau gì nữa?” Ninh Trăn vừa nói, vừa nâng tay đánh cái thứ hai.
Giang Lê vừa ra đời đã rất đáng yêu, làn da cũng mềm mại, vừa đánh xuống hai cái, cái mông phía dưới quần lót rõ ràng đã hơi đỏ lên.
“Tôi không có đau, hô hô.” Giang Tiểu Lê nhịn xuống nước mắt sắp rơi ra, nức nở tự an ủi mình.
“Có đau hay không?” Ninh Trăn đè thấp giọng, ôn nhu hỏi.
“Đau ~” Giang Lê ủy khuất chu môi, “Đừng đánh nữa, được không?”
“Đau thì nói để anh xoa cho em.” Ninh Trăn nghiêm túc nói, “Xoa xoa thì không đau nữa.”
Bàn tay thon dài đang đặt trên mông của Ninh Trăn, đột nhiên bị một bàn tay xa lạ bao vây lấy chỗ khó nói, cả người Giang Lê rõ ràng bị kích thích, đỏ như con tôm luộc.
“Đừng, đừng có sờ.” Giang Lê giơ tay che gương mặt đỏ bừng của mình lại, thẹn thùng nói.
“Hết đau chưa?” Ninh Trăn khàn giọng hỏi.wattpadtien161099
Cái mông dưới bàn tay hơi run rẩy, giống như là đang kêu gào hắn phạm tội vậy.
Yết hầu Ninh Trăn hơi ngứa, nhịn không nuốt nước miếng, bàn tay đang đặt trên mông của Giang Lê theo bản năng xoa xoa.
Giang Lê không nhịn được rên lên một tiếng, sau đó vội vàng mím chặt môi, đem âm thanh ngượng ngùng đó nhịn xuống.
Ninh Trăn vươn tay trái sờ sờ đôi môi đỏ mọng của Giang Lê, giọng khàn khàn: “Đừng hở một chút là cắn môi, không thấy đau hả?”
“Vậy anh đừng có xoa nữa.” Giang Lê vươn tay nắm lấy cái tai đang đỏ của mình, thấp giọng xin tha.
“Ừ.” Ninh Trăn đồng ý, nâng tay lên nói, “Còn ba cái nữa.”
Giang Lê: “……”
“Anh là đồ độc ác!” Giang Lê nhỏ giọng hờn dỗi, “Tôi cũng đã nằm im cho anh đánh, tôi ngoan như thế, anh không khen tôi sao?”
“Tặng thêm một cái đánh nữa hả?” Ninh Trăn làm bộ như nghe không hiểu.
“Đương nhiên là không phải! Là không đánh nữa mới đúng.”
Giang Lê sợ hắn đánh nhiều hơn một cái, vội vàng lắc mông muốn đứng lên, rất nhanh đã bị bàn tay của Ninh Trăn đè lại.
“Ừ, biết rồi.” Ninh Trăn rất dễ nói chuyện nà đồng ý.
“Thật hả?” Giang Lê vui sướng ngẩng đầu hỏi.
“Thật mà, em ở trong phòng tắm không nói lời nào làm anh tưởng em té xỉu rồi, vốn dĩ là muốn đánh nhiều hơn, nhưng mà....!Thôi đánh năm cái là được rồi.” Ninh Trăn nói.
Giang Lê:……
Cậu đang trên đường bước vào cái kịch bản của Ninh Trăn.
Giang Lê tuyệt vọng, nhụt chí cúi đầu, nằm trên đùi Ninh Trăn, buồn rầu nói: “Còn ba cái nữa, anh mau đánh đi.
Tôi còn muốn đi làm bài tập nữa.”
Ninh Trăn gật đầu, liên tục đánh ba cái, mỗi cái đánh xuống đều làm mông thịt run lên, làm người khác không nhịn được muốn xoa xoa, nhưng Ninh Trăn vẫn nhịn được.
Giang Tiểu Lê tuy rằng đáng yêu, nhưng mà con thỏ cũng biết cắn người.
Thông minh như Ninh Trăn phải biết co biết giản, làm gì cũng phái suy nghĩ.
Khóe mắt Giang Lê đỏ bừng, chống tay trên đùi Ninh Trăn từ từ đứng lên.
Ninh Trăn vừa nâng đầu liền nhìn thấy cái miệng chu đến mức có thể treo được một chai nước tương, lập tức cười nói: “Giang Tiểu Lê, nhất định phải kiên trì học tập, không thể vì một chút khó khăn mà từ bỏ.”
“Biết rồi!” Giang Lê tức giận nói.
Cậu mới không thèm bị hắn đánh năm cái vào mông mà từ bỏ đâu! Cậu rất mạnh mẽ!
Nhưng mà giây tiếp theo, Giang Lê liền mềm chân mà ngã vào trong ngực của Ninh Trăn.
Ninh Trăn ngừng thở, vành tai đỏ bừng của Giang Lê đang đặt ngay miệng hắn, hắn chỉ cần nhẹ nhàng mở miệng là có thể ngậm được cái vành tai mềm mại đó vào miệng mà mút một cái.
“Giang Tiểu Lê, em đang làm cái gì đó?” Giọng Ninh Trăn trầm khàn nói bên tai Giang Lê.
Đầu quả tim của Giang Lê run lên, lập tức liền nhảy lên, chống tay lên bàn, đỏ mặt nói: “Tôi tôi tôi, tôi chỉ là ngồi hơi lâu, nên chân bị tê mà thôi, anh nhất định đừng có hiểu lầm đó!”
Ninh Trăn bình tĩnh gật đầu: “Được, vậy em đi làm bài tập đi.”
Giang Lê nhìn bộ dáng chính nhân quân tử của Ninh Trăn, lén lút thở dài một hơi, vội vàng ngồi lại vị trí của chính mình, còn làm bộ làm tịch mà nhéo nhéo chân củ mình, ngoài miệng thì nói: “Ai nha, tê chân thật khó chịu.”
“Anh giúp em xoa xoa?” Giọng nói trầm thấp của Ninh Trăn nhẹ nhàng vang lên bên tai.
“Không cần không cần, chân tôi hết tê rồi.” Giang Tiểu Lê sợ đến mức cả người run lên, vội vàng cầm lấy cây bút, không dám diễn nữa.
Ninh Trăn một mình ra ngoài ban công, ký túc xá của bọn họ chia làm hai phần, bên ngoài là chỗ rửa tay, bên trong là phòng tắm.
Giang Lê nghe tiếng nước truyền từ ngoài ban công vào, làm xong bài thi tiếng Anh, lấy ra bài tập hóa liều mạng làm bài.
Hóa học không phải là điểm mạnh của Giang Lê, nhưng Ninh Trăn thích khoa học tự nhiên, cho nên lúc chọn khoa để chia lớp, Giang Lê làm theo Ninh Trăn chọn khoa học tự nhiên.
Lúc Ninh Trăn đi ra, bộ dáng Giang Lê như có thù với đề thi, làm vẻ mặt “Tôi rất dữ” trợn mắt nhìn đề, bộ dáng kia hình như là có thù với đề hóa vậy.
“Được rồi, không làm được thì để ngày mai hẳn làm nữa.” Ninh Trăn đi ra, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Giang Lê.
“Không được, chuyện hôm nay nhất định phải làm xong trong hôm nay, không thể để qua ngày mai được.” Giang Lê giận dỗi nói.
Ninh Trăn thở