#tien161099
Nói vừa xong, Giang Lê lập tức cảm thấy xung quanh như yên tĩnh lại.
Không khí ngày càng hạ xuống, không ngừng đánh vào thần kinh của Giang Lê.
“Wow, đây là tiết mục hai chàng trai cùng giành một cô gái hả? Lê Bạch sao lại may mắn như thế chứ?”
“Tôi nghe lầm, hay là mắt của Giang Lê bị mù rồi? Lê Bạch rõ ràng là một con trà xanh, cậu ta không nhìn ra sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, trai đẹp lớn lên đều bị mù hết rồi, Lê Bạch sao lại tốt số thế chứ.”
Giang Lê bất lực quay đầu nhìn về phía Ninh Trăn, đôi mắt của hắn sâu thẳm, từ trên cao nhìn cậu.
Chạm mắt với Giang Lê, Ninh Trăn lập tức quay đầu nhìn về phía bên cạnh.
Giang Lê còn đang ôm một chồng sách bài tập quay đầu lại, hỏi Lê Bạch: “Cậu còn chưa buộc tóc xong nữa hả?”
“A, sắp xong rồi.” Lê Bạch vội vàng lấy dây cột tóc đeo trên cổ tay để buộc tóc lại, sau đó ngượng ngùng nhìn Giang Lê, nói, “Sao cậu lại đến đây nha?”
Giang Lê rất nhanh đã lấy lại tinh thần, Ninh Trăn hình như là tức giận rồi, cậu không thể làm hắn hiểu lầm được.
“Tôi đến tìm Ninh Trăn.” Giang Lê nói xong, đem chồng bài tập nhét trở lại vào trong ngực của Lê Bạch, nói, “Tay của Ninh Trăn rất quý giá, nếu lần sau cậu không ôm được thì đặt xuống đất đi.”wattpadtien161099
Nói xong, mặc kệ Lê Bạch có phản ứng gì, Giang Lê liền nắm lấy cổ tay của Ninh Trăn, ra khỏi chỗ đó.
Đến nơi ít người, Ninh Trăn liền rút tay lại đút vào túi quần, cười lạnh nói: “Em rất tốt với cô gái đó há.”
“Anh đừng có nói bậy, tôi với cô ta không có quen nhau.” Giang Lê bị hắn rút tay ra cảm thấy hơi mất mát, nhỏ giọng giải thích.
“Không quen thì sao em lại giúp cô ta ôm sách bài tập?” Ninh Trăn ép hỏi.
“Tôi, tôi sợ anh mệt.” Giang Lê nghiêm túc nói.
Nói xong, Giang Lê nghi hoặc nhìn Ninh Trăn: “Anh ghen hả?”
Ninh Trăn nghẹn lại, thẹn quá thành giận nói: “Không có! Anh có cái gì mà ghen chứ?”
Giang Lê thở dài nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng là anh thích Lê Bạch chứ, cô ta không phải là người tốt đâu, chuyên giả bộ ngây thơ để lừa gạt người ta.”
Vừa nói xong, Giang Lê liền cảm thấy không đúng, cậu phản ứng lại, nhìn về phía Ninh Trăn.
Quả nhiên thấy cái mặt của hắn đen thui.
Ninh Trăn cắn răng, giọng âm u hỏi: “Em cảm thấy anh thích cô ta?”
Giang Lê ngẩn ra: “Không phải hả?”
“Ngay cả tên cô ta anh còn không biết, thích cái gì mà thích?” Ninh Trăn bị cậu chọc tức đến bật cười, hỏi ngược lại, “Lúc nãy em ân cần như thế, không phải em mới là người thích cô ta sao?”
“Anh đừng có đùa? Lần trước hai người còn đi về chung đó, cô ta còn tự giới thiệu với anh, nói anh có thể gọi cô ta là Lê Lê, anh cũng kêu lên đó!” Giang Lê tức giận chống nạnh nói, “Hiện tại anh nói anh không quen cô ta, là anh nói dối!”
Ninh Trăn kinh ngạc, nhíu mày nhớ lại, hỏi: “Cái lần đi mua chocolate?”
“Đúng.” Giang Lê gật đầu, “Đừng tưởng là tôi không nhớ.”
Ninh Trăn đột nhiên cười lên, giơ tay xoa đầu Giang Lê, nói: “Cô ta rất phiền, luôn lôi kéo anh nói chuyện, anh lười nói với cô ta nên đối phó vài câu thôi.”
"Lê Lê" rõ ràng là gọi em mà, đồ ngốc.
Lúc đó Lê Bạch cứ nói mãi, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Giang Lê, nên nổi lên tâm tư muốn trêu đùa thôi.
Hắn cũng đã hơn một năm không gọi cậu là Lê Lê rồi.
Giang Lê nheo mắt, nghi ngờ hỏi: “Thật hả?”
“Thật mà, em xem anh cũng đâu có nhớ cô ta là ai.” Ninh Trăn nghiêm túc nói, “Nhưng mà em, có vẻ biết về cô ta quá ha.”
“Đó là tự cô ta nói mà, tôi cũng đâu có biết gì về cô ta đâu.” Nói xong, Giang Lê liền chuyển sang chủ đề khác, “Sao anh lại bị phạt đứng ở đó vậy?”
“Ờ……” Ninh Trăn sờ sờ mũi, nhìn sang hướng khác, “Cũng trễ rồi, đi thôi.”
Hai người xuống lầu, cùng nhau đi về lớp, nhưng cho dù Giang Lê có hỏi Ninh Trăn như thế nào, Ninh Trăn cũng không chịu nói tại sao mình lại phạt đứng.wattpadtien161099
Về đến lớp, Giang Lê nhìn thấy cái bình của mình đang nằm trên bàn, mới nhớ ra: “Cái này là không được đem ra khỏi phòng thí nghiệm có đúng không? Anh là bị thầy hóa phạt?”
“Anh trả tiền!” Ninh Trăn thẹn quá thành giận nói, “Đừng hỏi, qua hết rồi.”
Giang Lê cầm cái bình của mình lên, cười ha ha: “Sao tự nhiên anh lại tốt với tôi thế?”
Ninh Trăn hung dữ vươn tay nhéo cái môi nhỏ của Giang Lê, nói: “Anh chỉ không muốn vàng lấp lánh bị đổ đi thôi.
Em mà còn nói nữa là anh lấy lại.”.
Truyện Dị Năng
“Không được đâu, anh cho tôi rồi, thì nó là của tôi.” Giang Lê vội vàng ôm nó vào trong ngực.
Ninh Trăn lấy sách giáo khoa chuẩn bị cho tiết tiếp theo, Giang Lê tự mình chơi được một lát, sau đó lầm bầm nói: “Nó không đứng được.”
Ninh Trăn theo bản năng nói: “Buổi chiều anh có đặt trên mạng cho em một cái bình, ngày mai có hàng.”
Giang Lê vui vẻ quay đầu, hỏi: “Thật hả? Có hình gì?”
“Đến lúc đó rồi biết, lo học đi.” Ninh Trăn duỗi tay xoa xoa sau ót của Giang Lê nói.
-
Tiết thứ ba buổi chiều kết thúc, giờ giải lao trong lớp đột nhiên ồn ào lên, ủy viên học tập mở hợp.
Ủy viên học tập Đường Tiểu Lộ cầm một tờ giấy chạy lên bục giảng, nói: “Trước khi mọi người ra ngoài chơi, chúng ta lập nhóm trước đi.”
“Nhóm gì đó?” Chu Kính Sơn giơ tay hỏi.
“Mỗi tuần vào tiết thứ tư là giờ giành cho hoạt động nhóm.” Đường Tiểu Lộ nói ngắn gọn, “Bắt đầu từ tuần sau, tiết thứ tư mỗi tuần thì sẽ giành cho sinh hoạt nhóm, mọi người ghi theo tờ đơn này rồi đưa lại cho tôi.”
Nói xong, Đường Tiểu Lộ đưa cho mỗi người một tờ giấy, rồi quay người ra khỏi lớp.
“Đến, đến, để tôi xem thử trong đây ghi cái gì nha.” Chu Kính Sơn chạy nhanh