#tien161099 đã beta.
Ngay hiện tại, Giang Lê cực kỳ xấu hổ.
Tuy rằng trong một năm này cậu không còn chơi chung với Ninh Trăn nữa mà cùng anh ta đối đầu với nhau, nhưng làm chuyện ấu trĩ như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Vẻ mặt cậu rất hốt hoảng.
"Giải thích." Giọng nói của Ninh Trăn lạnh lùng như ngọc trong băng, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng.
Giang Lê không thích Ninh Trăn như vậy, việc này làm cậu cảm thấy rất xa lạ và sợ hãi, giống như hành động của mình trong mắt Ninh Trăn là chuyện không đáng để tâm, nhưng chuyện cậu muốn làm là làm cho Ninh Trăn tức giận, cười to, cười như điên.
"Không có gì để giải thích, xì bánh xe của anh, chính là muốn cho anh cùng tôi về nhà." Giang Lê vừa nâng cằm, không biết xấu hổ mà nói, "Cho nên hiện tại anh chỉ có thể cầu xin tôi đưa anh về nhà."
Ninh Trăn nhìn Giang Lê nét mặt giống như một con gà đamg chuẩn bị chọi nhau, cười nhạo nói: "Đồ ngốc, tôi có thể ngồi xe buýt về."
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Giang Lê liền hốt hoảng.
Ninh Trăn lắc lắc đầu, không ngờ được hành vi trẻ con của bạn mình, bước ra khỏi nhà xe.
Giang Lê nhìn bóng dáng càng đi càng xa, trong lòng gấp gáp, cuối cùng cắng răng dứt khoát, bước chân về phía sau, chạy nhanh đến gần lưng Ninh Trăn, nhảy lên lưng hắn, gắt gao ôm chặt.
"Về chung với ông đây!" Giang Lê gấp đến đỏ mắt, ở trên lưng Ninh Trăn nói, "Anh hôm nay phải cùng tôi về nhà, nếu không tôi liền nói với mẹ anh, anh khi dễ tôi!"
Ninh Trăn bị cậu kẹp chặt, đứng thẳng không xong, không có tâm trạng cãi nhau với cậu, chỉ âm thầm đỡ lấy cậu, sợ cậu ngã xuống, sẽ bị mẹ đánh cho một trận.
Học thần từ đó đến bay đầu tóc luôn gọn gàng bây giờ bị Giang Lê làm đến như cái ổ gà, không nhịn nổi cậu cố tình gây sự nữa đột nhiên khom lưng đem người trên lưng mình để ngã xuống.
"A --" Giang Lê đầu cúi xuống đất, trọng tâm không vững hét lên một tiếng.
Không có đau đớn giống như trong dự đoán, trước khi cậu rơi xuống đất Ninh Trăn đã ôm eo cậu, nhấc người lên, cho cậu đứng vững, tay kia chỉ chỉ trán Giang Lê, trầm giọng nói: "Đủ rồi, anh cùng em về nhà."
Giang Lê còn muốn giơ vuốt đánh Ninh Trăn, nhưng trán cậu bị hắn giữ chặt, tay chân không dài như Ninh Trăn, cuối cùng chỉ có thể thở dốc, cũng may đã đạt được mục đích.
"Anh yên tâm, tôi tuyệt đối chỉ cho anh về chung lần này!" Mặt mũi của anh Giang đâu mất được, Giang Lê tròng mắt vừa chuyển, cắn ăng nói dối, "Nếu không phải mẹ tôi nói tôi cùng anh về nhà, tôi cũng không làm mấy chuyện nhàm chán như vậy."
Nói xong, Giang Lê giơ tay đẩy Ninh Trăn, xoay người chạy.
Ninh Trăn buồn bã mất mát mà đứng tại chỗ, nhìn thoáng qua tiệm sửa xe ngoài cổng trường, cuối cùng cái hì cũng không làm.
*
Giang Lê thấy mình sắp chết rồi.
Cậu sống mười bảy năm nay chưa bao giờ làm chuyện như vậy, quá xấu hổ.
Trong mắt của cậu, Ninh Trăn nếu muốn về nhà chỉ có thể cầu xin mình, nhưng mà trên xe đạp chỉ có một cái xà ngang có thể chở người, cho nên Ninh Trăn chỉ có thể giống như một cô gái nhỏ ngồi trong lòng cậu, để cậu chở về.
Nói thật, nghĩ lại cmn sướng.
"Em ở đây cười ngu cái gì đấy?" Trên đầu truyền một câu hỏi lạnh lùng, phá tan ảo tưởng của cậu.
Giang Lê ngồi