Hàn Ngọc uống xong tách trà, nhẹ mỉm cười nhìn lên mọi người, sau đó đảo ngược bức tránh, mọi người trầm trồ ngạc nhiên
“ Tại sao lại một đứa trẻ con thế này”- quan viên trong triều bắt đầu nghị luận kịch liệt
“ Đây đâu phải trẻ con, rõ ràng là một người mẹ mà” – Thục hoàng tử ngạc nhiên
“ Không, đây là một con chó mà?” – Tấn hoàng tử không chấp nhận đáp án của Thục hoàng tử
“ Đây rõ ràng là một người đàn ông”- Ly hoàng tử thắc mắc
Chu hoàng tử cười to: “các người đang nói gì vậy, rõ ràng là vẽ một tên sát thủ, các người lại nói nào là con chó, trẻ con, người mẹ”
Họa hoàng tử liền quay lại phản bác “ngươi nhìn sao ra tên sát thủ, ta rõ ràng nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của một con ác quỷ’
Hoàng thượng liếc mắt nhìn sang Thái hậu
“Mậu hẫu, người thấy như thế nào”
Thái Hậu đang uống trà cũng ngẩn ngơ nhìn bức tranh, tâm trạng cực kì không thoải mái “ta rõ ràng nhìn thấy nó giống như một đứa trẻ, xong mọi người nói ta lại thấy nó giống một con chó, rồi lại thấy nó như một con ác quỷ, cuối cùng ta không biết nàng đang vẽ cái gì nữa”
Hoàng thượng bật cười nói “Con lại thấy một mĩ nữ cực kì xinh đẹp đang nằm ở trong bức tranh”
Đợi chờ không được, hoàng thượng bắt đầu đứng dậy, ho một tiếng khiến toàn trường im ắng, tất cả hướng mắt về hoàng thượng
Hoàng thượng nhìn Hàn Ngọc, “nàng đang vẽ cái gì thế, có thể nói rõ cho mọi người nghe được không”- Hoàng thượng thắc mắc
“Thưa hoàng thượng, thần thiếp đang vẽ lòng người”
“ Lòng người, tại sao lại vẽ lòng người, lòng người có hình dạng sao”
Toàn cung lại nổi lên như một cái chợ, người ta thường nói 2 người phụ nữ sáp lại là thành cái chợ, nhưng mấy trăm người đàn ông kết hợp với cả dàn hậu cung khủng bố của tên tiểu biến thái này sáp lại bàn luận, kiểu như cả thế giới này đang cải lộn, Thái hậu cảm thấy ồn ào quá liền hoa mắt chóng mặt
“ Không phải mọi người nhìn thấy nó là một đứa trẻ sao”
“Ồ” – Cả đám gật đầu
“ Đó không phải là một tâm hồn thiện lương trong sáng của một đứa trẻ sao”
“Đúng vậy”- Hoàng thượng gật đầu
“ Thế các người không thấy giống một người phụ nữ sao”- Hàn Ngọc lại quay lại hỏi
Toàn trường vẫn gật
đầu “đúng thế, là một người phụ nữ”
“ Thế các người không thấy giống một thiếu nữ xinh đẹp sao”
Mọi người nhìn lại bức tranh, rồi ồ lên cảm thán “đúng là một thiếu nữ xinh đẹp”
“ Thế các người cảm thấy nó không phải là một người đàn bà lớn tuổi đang ưu sầu sao”
Mọi người lại nghi ngờ nhìn vào bức tranh, mắt ai cũng trố thẳng ra ngoài
“Đúng là 1 bà lão đang ưu sầu”
“Chứ không phải là một con chó à”
“ Đúng là 1 con chó”
“ Thế còn con yêu tinh”
“Đúng là 1 con yêu tinh”
“ Vậy còn một sát thủ thì sao”
“ Đúng là có 1 sát thủ”
“ Vậy có phải là một người đàn ông đang khóc”
“ Ôi, nhìn cũng giống như một người đàn ông đang khóc”
“ Đó là lòng người, trong nội tâm của chúng ta, đều là thiện lương như một đứa trẻ, nhưng lại cay nghiệt như một con yêu tinh, có người còn xấu xa hơn súc vật, có người lãnh khốc vô tình như sát thủ, nhìn bề ngoài của một con người, nhìn vẻ mặt thì làm sao có thể biết được lòng người bên trong. Nhìn gương mặt xinh đẹp mấy ai ngờ lại đi phản quốc, giết người không chớp mắt. Nhin gương mặt xấu xa nhưng mấy ai ngờ lại đi hành y giúp người. Như vậy lòng người không phải là sự thật hay sao, lòng người đâu thẻ dùng cái nhìn để phản đoán, giống như bức tranh, mỗi người nhìn thì sẽ thấy giống một cái, đó đều là một mặt, họ không biết những gương mặt khác như thế nào, há không phải là sự giả tạo, không phải là sự thật hay sao”
Mọi người vừa nghe Hàn Ngọc lên mặt dạy đời, ai cũng trầm trồ khen ngợi, một tiếng vỗ tay nho nhỏ lan dần đến tất cả mọi người trong hậu cung
“ Tiểu Ngọc a Tiểu Ngọc, nàng giỏi lắm”- Hoàng thượng gật đầu khen thầm