Một tuần lễ mới.
Dòng xe trước cổng trường chạy không ngừng, các bạn học đeo cặp sách túm năm tụm ba đi vào trường, tiệm văn phòng phẩm đông đúc như bình thường. Chủ tiệm đang bán một ít đồ dùng văn phòng phẩm có hình mấy minh tinh thần tượng đang ăn khách, mỗi lần hàng mới về sẽ có người tới tranh giành nhau mua. Tuy Lục Trung Lâm Giang không bắt buộc học sinh không được về nhà cuối tuần nhưng học sinh nội trú hầu như đều một tháng về nhà một lần, dần dần trở thành quy định bất thành văn.
Cổng phụ trường học.
Cố Diêm vương vừa mới bắt được mấy người không tuân thủ nội quy trường học, đang bắt người đứng xếp thành một hàng ở bên cạnh: “Em, đồng phục đâu? Còn em nữa, cuối tuần về nhà nghỉ trở lại đã muốn tạo phản sao, em tưởng em nhuộm chân tóc thành một nắm lông như thế người khác không nhìn thấy đúng không?!”
Vì muốn bắt kịp trend, có bạn học chỉ dám nhuộm một chút ở dưới, lớp tóc phía trên che lại, nếu như không phải có gió thổi khiến tóc rối tung sẽ không dễ dàng bị người ta phát hiện.
Cố Diêm vương thần thái tự nhiên móc từ trong túi ra một cây kéo gấp: “Cắt nhúm lông kia của em đi.”
Cố Diêm vương đi giáo huấn lần lượt từng người một, lúc đi tới cuối hàng thấy một vạt áo màu đen, dáng người cậu trai mảnh khảnh, ở trong đám người cực kỳ chói mắt.
Hứa Thịnh xách đồ ăn sáng đứng ở cuối hàng: “Chào buổi sáng chủ nhiệm Cố.”
Ban đầu Cố Diêm vương coi như cũng bình tĩnh, nhưng ông chỉ cần nhìn thấy Hứa Thịnh là tạo thành phản xạ có điều kiện, trong phút chốc một luồng khí xông từ ngực lên đỉnh đầu: “Hứa Thịnh em tới làm gì, vừa rồi tôi có bắt em sao?”
“Không có”, Hứa Thịnh tự giác đi đến, “Chính là đến muốn chào hỏi thầy, hai ngày cuối tuần không gặp hơi nhớ thầy.”
“Đừng, em vẫn là nên suy nghĩ về nội quy của Lục Trung chúng ta đi, em bớt lắc lư trước mặt thầy chính là sự quan tâm lớn nhất dành cho thầy———-lại không mặc đồng phục, còn cái hoa tai kia nữa, nói bao nhiêu lần rồi.” Đầu Cố Diêm vương bắt đầu đau, “Mau biến nhanh cho tôi! Biến càng xa càng tốt cho thầy!”
Hứa Thịnh cố ý đến bị mắng.
Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ hoài niệm giọng mắng oang oang của Cố Diêm vương như vậy.
Thời điểm còn là Thiệu Trạm, giọng nói nhu hòa của Cố Diêm vương khiến da đầu cậu tê dại, bị lời khen “Em đúng là niềm tự hào của thầy” công kích dài đến một tháng, trong lòng Hứa Thịnh luôn cảm thấy khó chịu. Bây giờ thật sự bị Cố Diêm vương mắng một trận như thế ngược lại thoải mái rất nhiều, cảm giác rối loạn điên đảo biến mất, cuối cùng bây giờ đã trở lại như cũ.
Hứa Thịnh nghe lời lượn luôn: “Gặp lại chủ nhiệm Cố sau nhá.”
Từ trước đến giờ Hứa Thịnh đều vào lớp muộn, không đến trễ thì cũng là vắng mặt, nhưng một tháng trôi qua, cuộc sống học đường không biết từ lúc nào đã có sự thay đổi: Đúng 6 giờ cậu tỉnh, đến lớp sớm 20 phút, hơn nữa không hề cảm thấy có chỗ nào không bình thường.
Lớp 11-7 chưa có mấy người tới, trừ trực nhật ra thì còn lại chỉ có vài bạn học.
Sau đó cậu thấy cuộc sống học đường của bạn cùng bàn của mình cũng không biết thay đổi từ lúc nào: Hầu Tuấn, Cao Chí Bác, Đàm Khải đang vây quanh Thiệu Trạm gọi “Trạm ca”.
“Trạm ca, bài tập này có thể cho tiểu đệ mượn chiêm ngưỡng chút được không?” Hầu Tuấn nói, “Tôi đảm bảo thật sự chỉ tham khảo, không phải chép bài đâu.”
Đàm Khải: “Trạm ca, mặc dù tôi không thể bảo đảm, nhưng tôi sẽ hết sức khống chế bản thân mình.”
Cao Chí Bác: “Trạm ca, câu này tôi tư duy độc lập rất lâu rồi nhưng vẫn không có manh mối, tôi còn phải tư duy độc lập nữa không?”
Từ lúc Thiệu Trạm vào lớp âm thanh bên tai chưa ngừng lại lúc nào hết, giống như có mười Hứa Thịnh lải nhải bên tai cậu vậy nhưng mà ngoài ý muốn, dường như cậu cũng không cảm thấy quá phiền.
Hứa Thịnh vào lớp từ cửa sau, phá vỡ vòng vây, đầu tiên Hầu Tuấn thấy một cái tay thò tới, hai ngón tay đang móc vào túi nilon, sau đó mới nhìn đến chiếc áo phông thương hiệu trên người giáo bá. Hứa Thịnh đặt đồ ăn sáng lên mặt bàn Thiệu Trạm, kéo ghế ra ngồi xuống: “Không biết cậu thích ăn gì nên mua bừa.”
Thiệu Trạm đưa tay gập bài tập lại, đưa thẳng cho bọn Hầu Tuấn, còn nói: “Gì đây?”
Hứa Thịnh: “Bữa sáng.”
Trong nháy mắt tất cả mọi người rút ra được tin tức mấu chốt: Giáo bá mua đồ ăn sáng cho học thần.
Hầu Tuấn dè dặt đưa tay nhận lấy quyển bài tập Thiệu Trạm đưa, nội tâm suy nghĩ phức tạp, sao hai người này mỗi ngày cứ khiến người khác phải suy nghĩ đến mấy chuyện mơ tưởng viển vông thế nhỉ?!
“Cảm ơn Trạm ca”, Hầu Tuấn gõ mỗi cái lên đầu Đàm Khải và Cao Chí Bác, kéo hai người xài chiến thuật rút lui, “Đại ân đại đức không thể báo đáp, không quấy rầy hai người nữa.”
Thiệu Trạm tưởng bữa sáng chẳng qua chỉ là thuận miệng nói, cậu lạnh lùng nói: “Không cần.”
Hứa Thịnh: “Người như tôi nói được là làm được.”
Thiệu Trạm im lặng vài giây, sau đó cậu khép quyển vở đang để lộn xộn trên bàn lại, từ đằng sau nhích lại gần, đôi mắt lạnh lùng nhưng đáy mắt lại phảng phất sự tế nhị sâu xa, nói ra một câu mang cảm giác áp bức lại có phần mập mờ: “Cho nên bảo cậu làm gì cũng được sao?”
“…” Hứa Thịnh nói, “Cậu thấy được à?”
Đệt.
Nếu trên mặt đất bây giờ mà có một cái lỗ, cậu sẽ lập tức chui vào mất.
Cũng may thái độ kia trên người Thiệu Trạm thu lại rất nhanh, sắp vào giờ học, cậu xách túi đồ ăn sáng rồi treo vào chỗ, nói: “Không có yêu cầu gì khác với cậu, giờ học im miệng nói ít thôi, yên tĩnh một chút.”
“…”
Thật ra Hứa Thịnh còn một câu quan trọng nhất vẫn chưa dám nói, ăn nhiều một tí, có thực mới vực được đạo.
Tốc độ tham khảo bài tập của Hầu Tuấn rất nhanh, cậu ta đã tìm ra được bước sai trong cách làm, nhận ra đồ thị hàm số mình vẽ có vấn đề, sau khi sửa lại đã trả lại vở cho Thiệu Trạm, tiện thể đến báo một tin tức với hai người: “Buổi sáng tôi đến phòng làm việc của lão Mạnh, bọn họ chấm xong bài thi rồi, buổi sáng đang thống kê, phỏng đoán trước khi vào học sẽ có kết quả.”
Hô hấp hai người Hứa Thịnh và Thiệu Trạm đều nghẹn lại.
Hầu Tuấn rên rỉ than thở: “Trạm ca, thật là hâm mộ cậu, ầy, tôi căng thẳng muốn chết.”
Trong lòng Hứa Thịnh nghĩ, không, cậu không biết bọn tôi có bao nhiêu căng thẳng đâu.
Trên thực tế, tối hôm qua Hứa Thịnh ngủ không ngon, Thiệu Trạm cũng chẳng khá hơn tẹo nào.
Hứa Thịnh thử dò xét nói: “Lúc sáng sớm cậu đến, bầu không khí trong phòng làm việc có bình thường không?”
Hầu Tuấn không biết lời này của Hứa Thịnh có ý gì, cậu ta suy nghĩ một chút nói: “Rất…rất yên tĩnh.”
Hứa Thịnh lại hỏi: “Trạng thái tinh thần của lão Mạnh thì sao? Cũng bình thường? Có thể không chỉ trạng thái tinh thần, ví dụ như còn xuất hiện huyết áp tăng vọt, các vấn đề sức khỏe như rối loạn nhịp tim, hoặc là nghiêm trọng hơn nữa… Hôm nay trường có xe cứu thương ra vào không?”
Hầu Tuấn: “Hả?”
Trạng thái tinh thần của Mạnh Quốc Vĩ mười phút trước vẫn còn bình thường, cho đến khi ông lật qua một trang bài thi, lộ ra tờ dưới cùng. Mạnh Quốc Vĩ nhìn qua, đánh bàn phím máy tính nhập vào:
Họ và tên thí sinh, Thiệu Trạm, số thứ tự 1, thành tích Ngữ văn…Mấy ngày nay phải tiếp xúc với quá nhiều bài thi, đến khi Mạnh Quốc Vĩ đánh xong, dòng chữ này mới thật sự nhập vào trong đầu ông, sau một giây mới kịp phản ứng.
Ông chợt dừng lại động tác trên tay, trợn to hai mắt, chuyển sang trang đầu nhìn lại lần nữa.
Thành tích Ngữ văn…
Con ngươi của Mạnh Quốc Vĩ dần dần mở to, bàn tay đang cầm chuột khẽ run, cả người cứng đờ tại chỗ, những giáo viên khác ngồi bên cạnh gọi ông đều không phản ứng: “Lão Mạnh, lão Mạnh!”
———-65 điểm.
Mạnh Quốc Vĩ cúi đầu nhìn bài thi, chữ trên bài thi nguệch ngoạc bay lượn giống như trên thảo nguyên có một con bò rừng bị điên mặc sức chạy lung tung ngang dọc, hoàn toàn không phải nét chữ bình thường của Thiệu Trạm.
Tựa như cách hẳn nửa
thế kỷ dài đằng đẵng, lúc này bên tai ông mới mơ hồ nghe thấy tiếng gọi ồn ào của các giáo viên khác: “Lão Mạnh…”
Mạnh Quốc Vĩ mất hồn mất vía đáp lại: “Hả?”
Chu Viễn tay run run, đứng lên, suýt chút nữa đứng không vững, tay vịn lên bàn làm việc khó khăn lắm mới chống đỡ được thân thể ông. Bất ngờ là trong tay Chu Viễn cũng là một tờ bài thi!
Chu Viễn nói chuyện đứt quãng: “Thiệu Trạm, thành tích Toán học của Thiệu Trạm có rồi, 5, 59 điểm.”
Mạnh Quốc Vĩ: “…”
Lại một tin dữ nữa truyền tới, cuối cùng trên mặt bàn của Mạnh Quốc Vĩ bày bốn tờ bài thi, tất cả họ và tên thí sinh đều là hai chữ xiên xẹo:
Thiệu Trạm.Không chỉ một mình Mạnh Quốc Vĩ, nội tâm tất cả các giáo viên đều long trời lở đất.
“Học thần”, giờ tự học sáng sớm còn chưa bắt đầu, Hầu Tuấn vừa mới chia sẻ tin tức xong, từ cửa lớp 7 nhô ra một cái đầu, là một học sinh lớp khác: “Thầy gọi cậu đến phòng làm việc.”
Hứa Thịnh vốn co người bên cạnh chuẩn bị chơi game, một ván mới vừa bắt đầu đã lập tức thoát ra.
Cậu lập tức ngồi thẳng, trong lòng nói cái gì nên tới cũng tới rồi, vẫn là không tránh khỏi.
Thiệu Trạm đứng dậy trước, thấp giọng nói: “Trở về tính sổ với cậu sau.”
Hứa Thịnh rụt cổ một cái.
Chỉ có Hầu Tuấn nhìn Thiệu Trạm với ánh mắt hâm mộ, nói ra một câu cảm khái: “Trạm ca, chắc chắn là có kết quả rồi, lão Mạnh cũng không kịp chờ đợi muốn khen ngợi cậu!”
Bầu không khí trong phòng làm việc rất không giống với ngày thường.
Lúc trước vào giờ này, trong phòng làm việc người đến người đi, tiếng ồn ào vang đến tận ngoài hành lang cũng có thể nghe thấy, nhưng mà đoạn đường này Thiệu Trạm đi qua lại yên tĩnh bất thường.
Cậu giơ tay lên gõ cửa: “Báo cáo.”
Mạnh Quốc Vĩ nhét vào miệng hai viên thuốc, là thuốc an thần, nuốt xuống với nước, lúc này mới điều chỉnh lại giọng nói: “Vào, vào đi.”
“Thầy”, mặc dù không hề bất ngờ với chuyện sắp phát sinh trước mặt, Thiệu Trạm vẫn hít sâu một hơi, giả bộ bình tĩnh, “Thầy tìm em sao?”
Mạnh Quốc Vĩ nhìn cậu học trò mà ông đã từng cho rằng là học sinh xuất sắc nhất với ánh mắt phức tạp.
Em ấy chính là thiếu niên thiên tài Thiệu Trạm.
Niềm tự hào của Lục Trung Lâm Giang.
…
Mạnh Quốc Vĩ đang muốn nói, ngoài cửa lại có một tiếng: “Báo cáo.”
Hứa Thịnh gõ cửa xong, trước khi Mạnh Quốc Vĩ nói chuyện trước, giơ một quyển sách giáo khoa tùy tiện lấy được trên bàn, ánh mắt đối diện với Thiệu Trạm chớp một cái, sau đó nghiêm trang nói nhảm: “Thầy, có mấy đề em không hiểu, muốn thỉnh giáo ngài một chút.”
Hôm nay Mạnh Quốc Vĩ bị đả kích quá nhiều, lại thêm một “Hứa Thịnh tới hỏi đề”, có thể là do sự việc phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại, tâm trạng lại không có chút gợn sóng nào.
Mạnh Quốc Vĩ thở dài, tạm thời dừng nói chuyện với Thiệu Trạm, nói: “Vào đi.”
“Cậu đến làm gì?” Thừa dịp Mạnh Quốc Vĩ nhận lấy cuốn sách trống trơn, Thiệu Trạm thấp giọng hỏi.
“…Sợ cậu chết trong phòng làm việc.” Hứa Thịnh nói bên tai cậu.
Quyển sách này đúng là Hứa Thịnh cầm bừa, đọc cũng chưa đọc, cho đến khi Mạnh Quốc Vĩ hỏi mới biết mình cầm sai sách: “Đây là sách giáo khoa lớp 10 của em sao?”
Hứa Thịnh vội vàng nói: “Hả, đúng, em…nền tảng yếu kém.”
Mạnh Quốc Vĩ: “…”
Bây giờ Mạnh Quốc Vĩ không có tâm trạng, ông gập quyển sách giáo khoa lớp 10 mới tinh lại, nói với Hứa Thịnh: “Em đi ra ngoài trước đi, hết tiết thì tới, thầy có mấy lời muốn nói với bạn học Thiệu Trạm đã.”
Hứa Thịnh phản ứng rất nhanh, nhất là một tháng gần đây còn rèn thêm kinh nghiệm, tình cảnh nào cũng có thể ứng đối tự nhiên, cậu cầm sách giáo khoa nói: “Không sao, đúng lúc em cũng muốn tìm lão Chu hỏi vài câu Toán học.”
Bàn làm việc của Chu Viễn ở ngay bên cạnh, khoảng cách rất gần.
Hứa Thịnh không chuẩn bị sẵn câu hỏi, thuận miệng bịa ra một câu “Kiến thức tuần trước nói trên lớp chưa hiểu lắm”, sau đó một tai nghe Chu Viễn mở sách giáo khoa mở rộng công thức, một tai nghe Mạnh Quốc Vĩ nói chuyện với Thiệu Trạm.
Mạnh Quốc Vĩ tốn rất nhiều sức mới nói ra miệng: “Đúng thế, thành tích thi tháng lần này có rồi.”
Thiệu Trạm đáp một tiếng.
Mạnh Quốc Vĩ: “Gần đây phương diện sinh hoạt không gặp phải chuyện gì chứ?”
Thiệu Trạm: “Không có.”
Mạnh Quốc Vĩ: “Liên quan tới thành tích thi tháng… Thầy có mấy vấn đề muốn hỏi em, em đừng căng thẳng, em có ý kiến gì cũng có thể nói với thầy, chúng ta cùng nhau giải quyết để vượt qua.”
Vừa nói, Mạnh Quốc Vĩ vừa đẩy mấy tờ bài thi qua.
Cuối cùng Thiệu Trạm cũng thấy đáp án đề bài bị Hứa Thịnh viết thành cái dạng gì.
Một hàng điểm số đỏ chót đánh vào thị giác của tất cả mọi người.
Mạnh Quốc Vĩ: “Chữ này của em, có chuyện gì xảy ra thế?”
Nét chữ này của Hứa Thịnh cậu không có cách nào giải thích được.
Thiệu Trạm nhắm mắt: “Gần đây em đang luyện cuồng thảo*.”
*Xem lại chú thích cuối chương 10, là kiểu chữ viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng, chữ liên miên nối liền nhau.“…”
Mạnh Quốc Vĩ muốn hỏi quá nhiều câu, từng câu từng chữ trên mỗi bài thi đều khiến ông cảm thấy vô cùng nghi hoặc, thậm chí ông còn muốn hỏi thẳng “Sao em lại thi thành như vậy?”, lại sợ chưa làm rõ ràng chuyện nào trước sẽ tổn thương đến Thiệu Trạm.
Mạnh Quốc Vĩ chỉ có thể lựa ra một câu hỏi tiêu biểu, ông chỉ chỉ một đoạn văn tiếng Anh, đề bài luận văn tiếng Anh lần này tên là “Đọc”, chủ yếu muốn thí sinh viết về việc giữ thói quen đọc sách mang đến lợi ích gì. Ông khó nhọc nói: “Đoạn văn tiếng Anh, em viết câu thứ nhất,
Old people said, read huahuahua, write shuashuashua nghĩa là gì?”
Thiệu Trạm: “…?”