Mặc dù bầu không khí không bình thường lắm nhưng Hứa Thịnh vẫn không nhịn được mà nghĩ, bạn cùng bàn của mình đúng là lạnh lùng một cách triệt để.
Đúng hai chữ, hà khắc lại vô tình.
Đánh nhau.
Thiệu Trạm miễn cưỡng bổ sung thêm cho hai chữ “đánh nhau” được trọn vẹn: “Tôi đánh nhau với cậu ta.”
Thời điểm Dương Thế Uy học sơ trung ở Nam Bình không tệ lắm, trong trường cũng có người gọi hắn là “Uy ca”, Thiệu Trạm không liên quan tới bọn họ, quan hệ không hề thân thiết.
Lúc ấy trong trường chia thành vài ba tốp giáo bá, Dương Thế Uy thuộc loại cả ngày hoành hành bá đạo làm xằng làm bậy, ở trong trường học cảm giác tồn tại điên khùng làm mưa làm gió, khác hẳn một ngọn sóng khác do Thiệu Trạm cầm đầu———–bọn họ không có gì quá đặc biệt, trừ giờ học nói thế nào cũng không nghe ra thì cũng chẳng khác biệt lắm so với các học sinh khác.
Nếu như nói Hứa Thịnh là giáo bá, thời điểm đó Thiệu Trạm mà so sánh với Hứa Thịnh bây giờ thì còn quá đáng mấy trăm lần, dùng từ giáo bá này để hình dung vẫn còn nhẹ chán.
Thiệu Trạm ngồi ở hàng cuối, thỉnh thoảng sẽ ngủ, đa số thời gian đều dựa lưng vào ghế, vừa chơi game vừa nhìn ghi chép trên bảng đen, thế nhưng trên sách giáo khoa không hề có dấu vết nào, toàn bộ bài tập đều trống không. Yên lặng chẳng qua chỉ là hình tượng, giữa hai hàng lông mày của thiếu niên dính sát khí vô cùng lạnh lẽo, sắc bén lại khoe khoang, tròng mắt sâu thẳm, lúc đối mặt dường như có áp lực vô hình.
Nhìn như sóng yên biển lặng, nhưng ai cũng biết vị đại ca này không dễ chọc.
Cũng không ai dám đi trêu chọc cậu ta.
Có lần mấy tên đàn em của Dương Thế Uy đến gây chuyện ở lớp bọn họ, tưởng là Thiệu Trạm không có trong lớp. Thiệu Trạm vò tóc ngồi dậy, tiện tay dời cái ghế sang bên cạnh, một câu cũng chưa nói, mấy người kia bốn mắt nhìn nhau, đối thoại không tiếng động: “Chẳng phải mày nói Thiệu Trạm không có ở đây sao?”
“Đúng là có đứa bảo tao nó không có trong lớp mà.”
Cuối cùng chuyện không xong, do dự vài giây rồi đi thẳng.
Dùng những từ của những người trong lớp lúc ấy để miêu tả, đó chính là: Mẹ nó đây mới thật sự là đại ca, không nhiều lời thừa thãi với bạn, cũng không cố ra vẻ trước mặt bạn.
Bây giờ Thiệu Trạm nhớ lại khoảng thời gian đó, dường như mọi thứ đều trống rỗng, cũng không biết bản thân đang làm gì, về đến nhà mở đèn, cả căn nhà trống không, mê mang, không tìm được phương hướng. “Học thói xấu” hình như là một chuyện rất dễ dàng và tự nhiên.
Còn thật sự nảy sinh mâu thuẫn với Dương Thế Uy là thời gian sau đó, sau khi tan học Thiệu Trạm có đi làm thêm ở tiệm cafe bên cạnh trường học.
Ngoại hình cậu bắt mắt, vóc dáng cao vọt lên 1m8, lại không hay nói chuyện với người khác, trong trường có không ít nữ sinh len lén để ý đến cậu, cho nên dẫn đến việc trong tiệm luôn hết chỗ.
“Người ngồi đối diện đó, tóc dài, nghe nói là cô nàng gần đây Dương Thế Uy theo đuổi, xinh thật đấy.” Đồng nghiệp xong việc nói với cậu: “Nhưng mà lại suốt ngày chạy đến tiệm của chúng ta, tâm tư viết hết lên trên mặt rồi. Cậu không có ý gì với người ta hả?”
Có lần, trước khi đến tiệm Thiệu Trạm đánh nhau xong một trận, không bị thương chút nào. Nếu như không phải đồng nghiệp tận mắt nhìn thấy trước khi vào cửa, Thiệu Trạm một tay xách người ta ném sang bên cạnh như rác rưởi cũng không thể tưởng tượng nổi người này trước khi đi làm còn đánh nhau.
Nghe vậy, ngay cả mí mắt Thiệu Trạm cũng không nhấc lên: “Không có ấn tượng.”
Đồng nghiệp chậc chậc hai tiếng: “Cậu nói xem sao lại không công bằng như vậy, người khác muốn được hâm mộ cũng chẳng có ai đến, còn cậu, đến cũng không thèm nhìn.”
Có điều đồng nghiệp rất nhanh cũng chẳng muốn hâm mộ nữa.
Bởi vì Dương Thế Uy dẫn mấy người tới phá quán rất nhanh: “——-Thiệu Trạm, mày ra đây, đệt mợ, mẹ nó mày có ý gì?”
Bình thường ở trường học Thiệu Trạm hay bị lép vế, bề ngoài vị trí trùm trường đứng đầu Nam Bình là của Dương Thế Uy. Thực tế có ai lại không biết giáo bá chân chính của Nam Bình họ Thiệu, cái này mới được thừa nhận, ngay cả con gái ai cùng vừa ý cậu.
Dương Thế Uy còn nói: “Sao tiệm mấy người vẫn còn thu nhận nó, không điều tra sao? Biết mình tuyển được ai không? Tuyển ai không tuyển lại đi tuyển con trai tội phạm giết người———”
Dương Thế Uy nói những lời đó trước mặt Thiệu Trạm đều không để ý tới hắn, cho đến câu nói sau cùng, cho đến khi từ đó ra khỏi miệng.
Đối diện tiệm cafe chính là một con hẻm.
Trước khi đi ra, Thiệu Trạm ung dung thong thả cởi tạp dề buộc quanh eo, treo lên, lại xắn tay áo, đếm trước mặt người đối diện: “Năm.”
Dương Thế Uy không nghe rõ: “Cái gì?”
Câu trả lời của Thiệu Trạm là một đòn cùi chỏ dứt khoát, Dương Thế Uy bị cậu chợt kéo gần, ngay sau đó hai mắt tối sầm, không còn đường nào để phản ứng, bụng đau đớn khiến hắn không chịu được phát ra tiếng hét thảm thiết.
Thật ra Thiệu Trạm không cần nói nhiều, Hứa Thịnh vẫn có thể đoán được đại khái.
Mấy manh mối lộ ra cuối cùng cũng tập hợp thành một từ: Không ổn.
Học thần ngồi cùng bàn với cậu, trước đây thật sự từng là giáo bá.
Đầu óc Hứa Thịnh không quá ngu ngốc, chỉ số thông minh lẫn chỉ số cảm xúc cũng ổn, trước đó từng phỏng đoán mơ hồ, hôm nay một phen đối mặt với họ Dương kia đã chứng thực được suy đoán trước đây, hơn nữa còn biết thêm được mấy chuyện khác.
Do gió ùa vào theo kẽ hở trên cửa sổ, tóc trước trán Thiệu Trạm cũng bị thổi đến loạn, lòa xòa trước mắt: “Nó nói gì với cậu rồi?”
Theo bản năng Hứa Thịnh không muốn nói ra những lời liên quan đến ba Thiệu Trạm của thằng lưu manh đó: “Cũng không có gì, đều là mấy lời nói nhảm vô nghĩa.”
“Bạn học mày biết ba mày là ai chưa?”, ngược lại Thiệu Trạm tự cướp lời, cười một tiếng nói, “Hoặc là cha nào con nấy, đơn giản mấy câu như vậy.”
Trong lòng Hứa Thịnh nghĩ thầm, còn đoán được giỏi như thế, không sai tí nào cả.
Thiệu Trạm im lặng vài giây, nói: “Ba tôi…”
Thiệu Trạm không nhìn biểu cảm trên mặt Hứa Thịnh, cậu đã sớm quen với phản ứng của những người xung quanh mình với chuyện này. Cậu nghe thấy giọng nói thuộc về mình nhưng lúc âm thanh vang lên trong lối đi, trong nháy mắt khiến tim cậu loạn nhịp.
“Ba cậu là ai đâu có liên quan tới cậu, cũng không phải ba cậu ngồi cùng bàn với tôi, cậu không cần giải thích chuyện này”, Hứa Thịnh nói, “Cái thằng Dương gì đó, lúc ấy nó mà nói thêm cái gì nữa, tôi sẽ cho nó biết ba nó họ Hứa.”
Hứa Thịnh nói vẫn chưa đủ, lúc cậu hăm dọa đáy mắt rút đi mấy phần ý cười, nói tiếp: “Lần sau đừng để tôi nhìn thấy mặt nó.”
“Thằng đó không biết hôm nay mình vừa tránh thoát được một kiếp, phải bổn đại gia Hứa Thịnh hôm nay mà ở đây, từ lúc nó nói câu đầu tiên người sẽ không còn ở đây được đâu.”
Ngoài cửa sổ, cơn gió bỗng nhiên khô nóng.
Thiệu Trạm hoàn toàn bỏ mặc những hình ảnh vừa hiện lên trong đầu, cổ họng khô khốc. Cậu chợt ngẩng đầu, mượn ánh sáng tối tăm trong lối đi đi mấy bước về phía Hứa Thịnh.
Cũng là “bản thân” cậu.
Bình thường Hứa Thịnh trông dễ nói chuyện, biếng nhác tựa như người không xương, trừ những lúc phản nghịch ra thì thật chất không có “tính sát thương”, nghiêm túc nhưng hoàn toàn không phải như vậy.
Não Hứa Thịnh không giống người bình thường, sau khi bỏ qua cái đề tài về ba Thiệu Trạm, Hứa Thịnh mắng xong Dương Thế Uy lại để ý nhất đến chuyện: “Ngày đó cậu bắt tôi làm gì? Nói thế nào cậu cũng từng là “giáo bá” cơ mà, trốn học leo tường thì thôi, lại còn đi mách lẻo báo cáo
với bác quản lý kí túc.”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh càng nghĩ càng không hiểu nổi, Thiệu Trạm thật đúng là “học sinh ba tốt”.
Hứa Thịnh thở dài: “Đều là hồ ly ngàn năm*, cậu chọc vào tôi làm gì?”
*Ý của Hứa Thịnh là hai người đều tinh ranh như nhau, đều nghịch ngợm vô kỷ luật như thế sao Thiệu Trạm còn bắt cậu làm gì.Bầu không khí bị cái câu “hồ ly ngàn năm” này đánh tan, không biết là ai cười trước, hai người không nhịn được bật cười thành tiếng. Thiệu Trạm cười rất trầm, sau khi cười một tiếng, cậu hơi ngẩng đầu lên, yết hầu ở cổ họng chuyển động lên xuống.
Hồi lâu, Thiệu Trạm mới nói: “Bởi vì quá giống.”
“Giống gì cơ?”
“Không nói rõ được”, Thiệu Trạm nói, “Có lẽ là do giống tôi hồi trước quá.”
Nội quy của Lục Trung thật sự quá nhiều, khiến cho Thiệu Trạm hoảng hốt nhận ra mình cách khoảng thời gian trước đây quá lâu rồi.
Xung quanh tất cả đều là học sinh mẫu mực học tập cho giỏi.
Lúc Hứa Thịnh ngồi trên tường rào định nhảy xuống, cảnh tượng này chợt đập vào mắt cậu, trong lúc ấy khiến cậu giật mình nhìn xuyên qua lớp bụi phủ tầng tầng lớp lớp đầy xiềng xích thấy được chính bản thân mình.
Chẳng qua không hề nghĩ tới, sau đó hai người hoán đổi thân thể, lúc mở mắt ra tỉnh lại, cậu thật sự trở thành “Hứa Thịnh”.
Bộ phim điện ảnh kéo dài một tiếng rưỡi, không thể vắng mặt cả quá trình, phải trở về trước khi đèn phòng chiếu bóng sáng lên. Hứa Thịnh đưa tay về phía người ngồi trên bệ cửa sổ: “Có đi không?”
Hầu Tuấn xem phim được một nửa thì nghe thấy tiếng động bên cạnh, quay đầu nhìn. Học thần và giáo bá biến mất suốt nửa bộ phim cùng nhau trở lại.
Hầu Tuấn lắc đầu, tiếp tục xem phim, thầm nghĩ mình thật sự biết quá nhiều chuyện.
Hơn nữa, đúng là quá trắng trợn rồi!
Sau khi phim kết thúc, sĩ quan huấn luyện dẫn lớp mình trở về khu nghỉ ngơi.
Toàn bộ hành trình lão Mạnh cứ xách cái túi đứng quan sát bên cạnh, Vương sĩ quan dặn dò các công việc liên quan đến huấn luyện ngoài trời vào sáng sớm ngày mai: “Thứ nhất, sáng sớm mai sau khi nghe thấy tiếng phát thanh, tôi chỉ cho các em đúng 15 phút, ăn mặc chỉnh tề tập hợp ở đây, quá 15 phút không xuống, các em có thể thử chịu đựng hậu quả. Thứ hai, sẽ có sĩ quan đi kiểm tra vệ sinh phòng các em, chăn, chậu rửa mặt, những thứ này đều phải sắp xếp đúng như quy tắc…”
Trong phòng chỉ có một phòng tắm duy nhất, căn cứ Lục Châu quá lớn, cho dù nhà tắm công cộng xây ở chỗ nào thì đi lại cũng rất bất tiện.
Hầu Tuấn: “Ai tắm trước? Oẳn tù tì ha?”
Kết quả oẳn tù tì, Thiệu Trạm tắm đầu tiên.
Hứa Thịnh không để ý chuyện tắm rửa này, cũng may không phải nhà tắm công cộng, nếu không nhìn sang chỗ Thiệu Trạm tắm, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.
Nhưng tình huống bây giờ rõ ràng không thể ra đâu được, dù sao bây giờ cậu cũng đang dùng thân thể Thiệu Trạm, bình thường trong phòng ký túc mắt không thấy gì thì không sao, bây giờ phải nhìn thẳng vào thân thể Thiệu Trạm khi đi tắm… Hứa Thịnh ngồi trên giường, nghe thấy âm thanh khóa cửa phòng tắm, trận game dở trong tay cuối cùng không thể đánh tiếp.
Bạn tốt trong game Trương Phong:
?S:
Không chơi nữa.Trương Phong:
Đại ca, mày lại làm sao? Trận này giai đoạn trước đang có ưu thế lớn vậy mà…Hứa Thịnh ấn tắt màn hình, nghe thấy tiếng nước chảy mơ hồ trong phòng tắm, không khống chế được tiếp tục tràn đầy suy nghĩ trong đầu: Cậu ấy cởi quần áo chưa?
Mở mắt hay nhắm mắt?
Tay đặt chỗ nào?
Hay là sờ chỗ nào rồi…
Fuck.
“Trạm ca, sao tai cậu đỏ thế?”
Hầu Tuấn đang lấy quần áo ngủ từ trong balo, nghiêng đầu thấy “học thần” ngồi ở giường đối diện phía dưới, lỗ tai học thần đỏ ửng, gần như màu đỏ lan từ trên tai xuống tận cổ.
Hứa Thịnh chợt đứng dậy, kéo cửa trượt, đi ra sân thượng hít thở không khí một lát: “Không có gì, chỉ thấy hơi nóng thôi.”
Buổi tối, Hầu Tuấn mở cuộc tán dóc ban đêm kiểu mẫu của phòng con trai bọn họ.
Hứa Thịnh là người tắm cuối cùng, lúc tắm xong đi ra đèn đã tắt, chỉ còn lại ánh sáng điện thoại trong tay Thiệu Trạm, nếu không lúc cậu ra khỏi phòng tắm hai mắt sẽ thật sự đui luôn.
Hầu Tuấn: “Thịnh ca, vẫn còn chơi game à?”
Thiệu Trạm không đáp lại.
Đến khi Hứa Thịnh lên giường, ánh sáng màn hình điện thoại mới thầm tắt đi.
Cuối cùng Hứa Thịnh cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ trong tiếng nói chuyện của ký túc xá Dạ Đàm, cho đến khi nghe được giọng nói “phát thanh” của Vương sĩ quan. Loa phát thanh đang phát một ca khúc, giọng hát vang vang mạnh mẽ: “Đoàn kết chính là sức mạnh, sức mạnh là vũ khí, sức mạnh là thép!”
“Cái gì thế——–” Một trong những quân chủ lực của ký túc xá Dạ Đàm*, Hầu Tuấn trở mình, bịt tai lại, “Sao vẫn còn hát thế?”
*Ở đây có thể hiểu phòng bọn họ nói chuyện với nhau đến khuya, tác giả dùng cụm宿舍夜谈 (túc xá dạ đàm) để miêu tả, dạ đàm = cuộc trò chuyện đêm khuya.Thời điểm Hứa Thịnh nghe thấy tiếng phát thanh ý thức vẫn còn chưa tỉnh, ngược lại giọng nói của Hầu Tuấn khiến ý thức cậu tỉnh táo hơn hẳn.
Bởi vì vị trí lên tiếng không đúng.
Rõ ràng Hầu Tuấn ngủ giường trên đối diện cậu, sao cậu ta trở mình lại khiến ván giường của mình ở dưới cũng rung theo thế này?
Hứa Thịnh suy nghĩ, ánh mặt trời hừng đông chiếu khiến người ta không mở mắt nổi. Lúc cậu muốn giơ tay lên nắm tóc, trước mắt lờ mờ, tầm mắt chậm chạp tập trung, cuối cùng dừng lại trên bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của cậu——–Đây chính là tay cậu.
Hứa Thịnh hơi mơ màng.
Lần đầu tiên ước chừng kéo dài đến khi kết thúc thi tháng.
Cậu cũng đã cố gắng chuẩn bị xong tinh thần cho một tháng.
Kết quả lần hoán đổi thứ hai, không quá 24 tiếng đã đổi trở lại?