Sau khi tách nhóm, chú Trung dẫn đầu bước vào bệnh viện.
Không ai nói với nhau câu nào, chú Trung cũng không hướng dẫn hay nhắc nhở cho mọi người biết bên trong sẽ có thứ gì hoặc nên làm gì.
Khi vào bệnh viện chú Trung và Thuận chỉ chụm đầu vào nhau nói nhỏ giống như phía sau họ không có bất kỳ ai đi theo cả.
Hà, Hưng, Lam, Tú, Trâm lúc này đều hiểu rõ hai người bọn họ thực chất cũng không muốn dẫn theo ngươi, nhưng không biết vì nguyên nhân gì đó mà họ đề nghị ý kiến đấy, trong lòng thì hiểu rõ nhưng ngoài mặt cũng không ai nói gì chỉ dành lẵng lặng bước theo, đối với họ đi theo hai người này chắc chắn sẽ an toàn.
Thế là đoàn người bắt đầu lên tầng một sau đó là tầng hai, cứ thế bọn họ lần lượt lần lượt lên đến tầng năm mà vẫn bình an vô sư không hề gặp bất cứ thứ gì.
Đoàn người nhanh chóng tìm được phòng của viện trưởng sau đó bước vào.
Cạch.
Đóng nhẹ cửa nhóm người Lam không khỏi thở vào nhẹ nhõm, không ngờ một đoạn đường đi thế này mà vẫn bình an.
Chú Trung và Thuận vừa vào phòng đã bắt đầu lục lọi các kệ sách và ngăn tủ, sau đó Thuận lấy ra một xấp giấy cùng một cuốn sổ đưa cho chú Trung, chú Trung nhận lấy sau đó mở ra bắt đầu lật xem, dường như chú Trung không muốn cho nhóm người của Lam xem nên chỉ lật lật vài trang sau đó gấp lại, chú đi đến cửa phòng, mở ra rồi cất bước ra ngoài, Thuận cũng nối tiếp bước ra, nhóm của Lam cũng đi theo.
Dọc thành lang chú Trung và Thuận bước chân càng ngày càng nhanh, nhóm của Lam phải cố hết sức để đuổi kịp nhưng cuối cùng bọn họ vẫn mất dấu, đúng vậy khi chú Trung và Thuận bước vào khúc cua của thành lang thì cả hai người họ đều biến mất giống như tan vào không khí vậy không một chút dấu tích để lại.
Đến bây giờ nhóm của Lam rốt cục cũng hiểu mục đích họ tách nhóm rồi bởi vì như vậy sẽ có người chết thay, người càng nhiều càng dễ dàng thu hút những thứ ở đây, thuận lợi cho việc họ bước đi vô tung vô ảnh.
"Sao họ có thể như vậy." Trâm bất bình, cô đi theo họ chỉ vì có cơ hội sống sót, không ngờ lại bị họ lợi dụng làm con cờ, chắc chắn những người còn lại cũng giống với cô.
"Họ lấy chúng ta làm mồi nhữ." Hưng ngưng trọng nói.
"Chúng ta đi tìm họ, không thể để cho họ tội nguyện được." Hà nghiến răng nói, đời này chỉ có cô lợi dụng người khác.
"Chúng ta chia nhau ra tìm, bọn họ là người chắc chắn không thể tự nhiên biến mất, mở từng phòng kiểm tra, nhớ kỹ không được bước vào." Hưng nghiêm túc nói.
"Hai người đi cùng nhau." Lam gật đầu tán thành, tuy trong lòng cô đang rất nóng nảy nhưng không còn cách nào khác.
"Được."
Sau đó mọi người chia nhau ra Hà, Hưng vẫn đi cùng nhau, tiếp theo ba người Trâm, Lam, Tú.
Thế là hai nhóm đi hai hướng khác nhau bắt đầu tìm kiếm, bọn họ không tin con người bình thường có thể biến mất bất thường như thế.
Lam, Tú cùng Trâm thì tiếp tục trên tầng năm tìm kiếm, Hà và Hưng nhẹ nhàng xuống lầu.
"Trâm, Lam hay..." Khi đang tìm trong một căn phòng Tú định kêu Trâm cùng Lam chia ra mỗi người một phòng để dễ tìm kiếm hơn nhưng khi xoay đầu kêu thì Trâm đã không thấy đâu, chỉ còn một mình Lam là ở phía sau cô.
"Lam." Tú hét lớn.
"Sao vậy." Tú khó hiểu nhìn sang.
"Trâm đâu rồi, cô ấy đi đâu rồi." Tú hoảng hốt nói.
"Tìm thôi, chắc cô ta định đi một mình đấy mà." Lam lắc đầu vỗ vai Tú sau đó bước đi.
Tú tuy nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu rồi tìm kiếm.
"Chú Trung, Thuận có đó không." Tú và Lam mỗi một phòng mở ra đều gọi lớn vào trong.
Bịch, bịch, bịch...!Ha ha ha hí hí hí...
Tiếng bước chân nặng nề và tiếng cười quỷ dị bỗng nhiên vang lên.
"Ai vậy...!Ai...!Ai." Tú lắp bắp kinh hải khi xoay đầu lại đã không thấy Lam đâu nữa, cô hét toáng lên sau đó chạy thục mạng về phía cầu thang để xuống tầng bốn.
"Chạy à...!Há há há." Một tiếng nói quái dị vang lên bên tai Tú sau đó một bàn tay cằm lấy mắt cá chân đang chạy xuống bậc thang của Tú kéo một cái.
"Không...!Á..." Tú hét lên, do sức kéo nên cả người của Tú mãnh liệt