Trâm cứ nghĩ mình sẽ chết, nhưng không ngờ thứ phía sau cô lại không làm gì cô cả, nó đi ngang qua người cô khiến cả cơ thể cô trở nên đông cứng, lạnh lẽo.
Một luồng khí lạnh chạy dọc trong cơ thể khiến cô không chịu đựng nổi mà ngất xỉu ngay tại chỗ.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức cô đã nghe thấy tiếng hét đầy hoảng sợ của Thuận.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi tỉnh dậy chỉ còn một mình trong hành lang, không gian cực kỳ an tỉnh.
Trâm run rẩy ngồi dậy, nước mắt đã rơi đầy mặt, không biết hiện tại cô nên vui mừng vì mình không sao hay nên sợ hãi vì hiện tại chỉ còn lại một mình cô.
Cô vịn tường đứng dậy, hiện tại cô không biết mình nên đi đâu, cũng không có can đảm tìm người khác.
Mở đại cửa của một phòng gần đó rồi đi vào, lần này cô không dám tiếp tục ngồi ở cửa nữa, cô nhìn ngó xung quanh rồi lục tìm khắp nơi trong phòng.
Nhưng cô không ngờ căn phòng này nhiều tủ đến vậy, bên trong mỗi tủ có vài hủ đựng một thứ chất lỏng dềnh dềnh rất ghê tởm.
Sau khi xem xét vài hủ Trâm liền không dám tiếp tục nhìn thêm, cô sợ mình sẽ nhìn thấy thứ gì khiến mình hét toán lên.
Cô mở thêm vài cái tủ cuối cùng cũng tìm thấy một cái tủ trống, thế là không chút chừng chờ cô liền chui vào đóng tủ lại.
"Tớ cũng không biết mình vào đây bao lâu, sau đó liền nghe được tiếng của cậu.
" Trâm kể xong liền bùi ngùi nói.
Cô thật sự trải qua quá nhiều sợ hãi rồi.
"Rốt cuộc tại sao thứ đó lại bỏ qua cho cô.
" Sâm nghe xong liền cảm thấy khó hiểu.
"Tôi cũng không biết, lúc đó tôi đã chấp nhận số phận của mình rồi.
" Trâm nghĩ lại mà sợ, nếu như lúc ấy cô chạy theo Lam thì có khi thứ đó đã không tha cho cô rồi.
"Có khi nào thứ đó không giết những vật không di chuyển.
" Cảnh bỗng nhiên nói.
Sâm lắc đầu phủ định "Không thể.
"
"Vậy thì tại sao.
" Như bàng hoàng.
"Ở nơi này không chỉ có một thứ đó.
" Sâm lắc đầu nói, anh cũng không biết tại sao, nhưng chắc chắn thứ đó không phải tha cho Trâm mà do có thứ khác đã để ý đến cô.
"Nhưng hiện tại chúng ta không chỉ phải đề phòng những thứ kia, mà còn phải tránh xa chú Trung cùng Thuận.
" Vy nghiêm túc nói, cô thực sự rất tức giận vì hành động của hai người này.
"Cô nói đúng, chưa biết bọn họ còn sống hay không nhưng tốt nhất cứ cẩn thận một chút.
" Sâm gật đầu đồng ý.
"Hiện tại chúng ta làm gì đây.
" Như nhìn những sắp giấy mà bọn họ cầm trên tay.
Mỗi sắp gồm bốn đến năm trang, tổng cộng có năm sắp.
"Chúng ta đọc trước đi, đợi bọn họ đến thì đưa chúng cho họ.
" Sâm quyết định, dù sao bọn họ cũng không thể ngồi im không làm gì.
"Được.
"
Bọn họ vừa đủ năm người, chia ra mỗi người một tờ sau đó bật đèn trong điện thoại lên rồi bắt đầu đọc kỹ càng.
Phía bên trong cánh cửa thì mọi người tập trung xem xét những sắp