Bên trong đường hầm tối đen như mực, không khí bên trong đầy ẩm ướt, một mùi hôi thối bốc lên bay vào mũi của từng người.
"Mùi gì kinh khủng quá." Vy che mũi lại nói.
"Có lẽ đường hầm quá lâu không có người sử dụng nên nó có mùi ẩm mốc." Cảnh che mũi đáp lại.
"Nhưng nó không giống mùi ẩm mốc." Như lắc đầu.
Sâm cũng cảm thấy không phải, mùi này giống như mùi phân hủy của thi thể động vật, nhung anh ta không nói ra để tránh mọi người sợ hãi.
Nhóm người nhanh chóng chạy bên trong đường hầm, nhưng lại không thể thân ảnh nho nhỏ ở đâu cả.
Tuy bọn họ không đuổi theo khi cô bé vừa chạy vào trong nhưng với cơ thể nhỏ bé ấy thì không thể chạy nhanh như vậy được.
"Không thấy Tiểu Khả đâu cả." Cậu lo lắng gọi "Tiểu Khả."
"Không sao, con bé sẽ không sao đâu." Tử Lâm lên tiếng an ủi.
"A." Tiếng hét lớn của cô khiến mọi người kinh ngạc dừng lại.
Tử Lâm chiếu đèn về sau thì thấy Trâm đang nằm trên mặt đất.
"Chuyện gì vậy." Vy lo lắng chạy lại kéo Trâm lên.
"Tôi...!Tôi không biết, đang chạy thì có thứ gì ở trên đất khiến tôi vấp ngã." Trâm sợ hãi nói.
Cô theo sau mọi người, trong đường hầm thật sự quá tối mà cô lại chẳng dám nhìn ngó xung quanh chỉ tập trung ánh mắt vào bóng dáng của những người phía trước, nhưng không ngờ cùng chung một đường mà bọn họ không sao cả đến lượt cô thì xuất hiện thứ gì đó khiến cô vấp phải rồi ngã xuống.
Tử Lâm nghe vậy liền đi lại phía cô, cậu ta chiếu đèn xuống đất để xem xét.
"Aaaaa." Lúc ánh sáng chíu đến một thi thể đang nằm trên mặt đất thì Trâm cùng Vy đồng loạt hét lớn.
"Sao vậy." Cậu nghe thấy tiếng hét cũng nhanh chóng đi đến.
"Có...!Có...!Có người chết." Như run rẩy nói.
Cậu đi đến cạnh Tử Lâm bắt đầu xem xét thi thể nằm dưới đất.
Thi thể này là nam giới, nhưng khuôn mặt đã bị phân hủy gần hết, chỉ có bộ đồ đang mặc trên người vẫn còn có thể nhìn rõ, đây là áo blouse của bác sĩ, bên trên ngực còn có bảng tên nhưng đã bị phai gần hết chữ.
"Chắc chắn còn vài thi thể nữa ở trong này, dường như bọn họ đã trả được thù hận." Tử Lâm nói, đây là nhân quả cũng bởi vì đã hại người nên bọn họ đã mang tội nghiệp cuối cùng dẫn đến việc oán khí dầy đặc hình thành huy3t động.
"Chúng ta đi tiếp thôi, chắc chắn sắp tới lối ra rồi." Cậu nắm lấy tay Tử Lâm rồi xoay người tiếp tục chạy.
Những người phía sau tuy sợ hãi nhưng vẫn nhanh chóng theo sau, lúc này bọn họ không thể tách ra.
Đúng như những gì Tử Lâm nói, trên đường đi bọn họ thấy vài thi thể nằm trên đường đi, mùi hôi thối cũng từ những bộ thi thể này ma bay trong không khí.
Chạy khoảng mười phút bọn họ liền nhìn thấy ánh sáng đỏ lặp lòe, lối ra ở phía trước đã được mở sẵn.
Nhóm người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc này dập vào mắt bọn họ là khoảng sân trồng rất nhiều cây cối, chúng nó tạo thành một mái vòm che khuất bầu trời, nhưng lại không quá tâm tối.
"Đây có lẽ là công viên trong bệnh viện, có rất nhiều bệnh nhân không thể rời khỏi bệnh viện nên họ sẽ dạo quanh trong công viên vào những ngày thôi tiết mát mẻ." Sâm quang sát xung quanh rồi khẳng định.
"Nó cũng là nơi để vận chuyển đồ vào ban đêm." Tử Lâm tiếp lời rồi chỉ lên trên đầu "Mọi người nhìn này, nó vừa đủ để che